CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 289

"Nghe không? Nó ở trên đó đó!" Manfred hét.

Henry ráng gượng đứng dậy. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu cố trốn thoát thì có

ích lợi gì không. Cuối cùng rồi họ cũng sẽ tóm được cậu. Nhìn vô vọng lên
những bậc thang chật hẹp, Henry thở hắt ra một tiếng buông xuôi. Một giây
tiếp theo, cánh tay cậu được một bàn tay đeo găng, mảnh dẻ chạm vô!

Bà Bloor đang đứng bên cạnh cậu. Một bà Bloor đã thay đổi hoàn toàn.

Trang phục đen không còn nữa. Bây giờ bà mặc một chiếc áo khoác đỏ và
quàng một chiếc khăn hoa rực rỡ. Một cánh tay bà đeo hộp đàn vĩ cầm, và
bàn tay kia bà xách một cái túi da nhỏ. Tóc bà toả sáng, mắt bà long lanh.

"Tới lúc đi rồi, Henry," Bà bảo, xoè bàn tay bị tật của bà ra. "Nhìn này!"

Henry nhìn thấy Quả Cầu Xoắn Thời Gian sáng rực trên nền chiếc găng

tay đen. Cậu vội ngoảnh đi chỗ khác.

"Chúng ta sẽ cùng đi," bà Bloor nói. "Nắm lấy tay tôi và đi lối này."

Không hề nghĩ ngợi, Henry nắm lấy cánh tay trái của bà Bloor khi bà tất

tả lách qua cánh cửa sau lưng. Cánh cửa dẫn vô một trong những hành lang
tối và dài bên trong chái phía tây.

Bà Bloor bắt đầu chạy.

"Thời điểm thật hoàn hảo," bà nói. "Đang có bão, cậu thấy đấy, giống

như cái đêm họ làm dập những ngón tay tôi. Giờ tôi có thể trở lại như tôi
trước kia. Tôi có thể trốn đi trước khi họ bắt tôi lại."

Bà thình lình tăng tốc, lao bắn đi, và Henry suýt nữa thì trượt ngã khi cố

chạy cho kịp bà.

"Rủi... " Henry nín thở, "Rủi đâu bà trở về sai chỗ thì sao."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.