CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 33

hát say sưa, cô Crystal, cô Dance mỉm cười, lắc lư thân mình, trong khi thầy
Paltry già nhíu cả mày lại để tập trung. Tuy nhiên, thầy giáo dạy piano, thầy
Pilgrim, lại không hề há miệng.

Charlie nhận ra thầy Pilgrim không hề đứng lên. Thầy ở sát bên cô

Dance, dáng nhỏ nhắn, và thầy vốn cao nên người ta khó nhận ra là thầy
vẫn còn đang ngồi. Có gì xảy ra với thầy vậy? Thầy không bao giờ nhìn vô
mắt ai, không bao giờ nói chuyện, không bao giờ đi loanh quanh như những
giáo viên khác. Xem ra thầy hoàn toàn không nhận thức được về những gì
xung quanh mình. Gương mặt xanh xao của thầy không bao giờ biểu lộ một
nét cảm xúc nào, dù thật nhỏ.

Cho đến nay là thế.

Nhưng lúc này, thầy Pilgrim đang nhìn chăm chăm vô Charlie, và

Charlie có cảm giác lạ lùng rằng hình như ông thầy này biết nó, không phải
như một học sinh, mà như một ai đó. Cứ như người đàn ông lặng lẽ, tăm tối
này đang cố nhớ ra nó.

Thình lình, một tiếng "rắc" ghê hồn phát ra từ phía cửa sổ. Lớn đến nỗi

mọi người đều nghe rõ, át cả tiếng của dàn đồng ca sôi động. Thậm chí giáo
sư Saltweather cũng ngừng chỉ huy dàn nhạc. Một tiếng "rắc" nữa xuyên
thủng lớp băng tuyết bên ngoài, và rồi một tiếng "rầm" kinh khủng làm rung
chuyển cả những bức tường và cửa sổ.

Giáo sư Saltweather buông cây gậy xuống và chạy ào ra cửa sổ. Vài đứa

trẻ nhào theo, ông cũng không buồn đuổi chúng.

"Quái lạ!" Giáo sư Saltweather thét lên, "Coi cây tuyết tùng già kìa!"

Cái cây khổng lồ nằm vắt ngang khu vườn, cành lá gãy văng, bộ rễ tua

tủa bị tróc khỏi mặt đất. Thêm một tiếng "ầm" nữa khi cái cành dài đỡ chóp
cây đổ sụp xuống, và với một tiếng rú thảm thiết, cả thân cây chìm ngập vô
trong tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.