CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 55

Thế giời đúng là đã thay đổi rất nhiều. Bầu trời phía cuối chân trời hình

như đang bốc cháy, ánh rực lên một quầng sáng màu cam trông thật kinh
khủng. Chẳng lẽ hàng đèn đường lại kéo dài tới tận nơi xa đó? Những đốm
sáng lấp lóa tỏa ra từ những tòa nhà, và từ tháp nhìn xuống, những cặp đèn
sáng trưng, hàng đỏ, hàng trắng, trải dài ngút tầm mắt của Henry, hệt như
những vì sao bắn xuống trái đất.

"Chao, xe có máy kìa!" Henry ồ lên khi một chiếc lại gần. "Bao nhiêu là

xe."

"Bao nhiêu," một giọng nói vang lên, như một tiếng dội.

Henry chợt nhận ra một người đàn ông đang đứng trong bóng tối bên

cạnh mình. Người chơi đàn dương cầm bước ra từ căn phòng kế bên, dừng
lại. Henry thở phào, cậu không có lỗ tai cảm thụ âm nhạc cho lắm.

"Phải ông Pilgrim không ạ?" Henry hỏi.

Không có câu trả lời. Trong ánh sáng lập lòe từ cửa số hắt vô, Henry

nhận ra một gương mặt xanh xao và mái tóc đen. Nét mặt ông thật nghiêm
trang và xa xăm.

"Cháu là Henry Yewbeam," Henry nói.

Vẫn không có lời đáp.

Cứ như nói chuyện với người không có mặt ở đó vậy. Có lẽ cũng chẳng

sao nếu Henry nói cho ông biết hết sự thật.

"Cháu rất già," Henry nói. "Hay đúng ra là cháu đã phải già lắm rồi."

Phía xa xa, đồng hồ bắt đầu điểm giờ. Những tiếng chuông ngân vang từ

nhà thờ lớn, tỏa khắp thành phố. Thầy Pilgrim quay qua nhìn Henry. Mắt
ông lóe sáng lên rất lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.