CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 80

"Tôi không muốn chết," Henry nói rành rọt. "Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ chết

nếu không được về nhà."

Nói rồi cậu bước ra khỏi căn phòng đông lạnh và đóng cửa lại.

Charlie nhẹ cả người. Trong bếp ấm hơn, và nó thấy dễ suy nghĩ hơn.

Nó nhảy phóc lên ngồi trên bệ bếp, Henry cũng búng lên ngồi cạnh nó.

"Giờ ăn trưa em có đi kiếm anh," Charlie nói. "Em lén mang thức ăn lên

tháp nhạc, lúc đó anh đi đâu?"

"Có một bà nhỏ nhăn, mặc toàn đồ đen. Bà ấy dẫn tôi đến phòng. Ban

đầu tôi có hơi sợ, nhưng bà ấy đưa cho tôi một tách trà và ít kẹo.

Henry chìa ra một viên kẹo gói giấy bạc.

"Ăn một cái đi! Bà ấy cho tôi cả nắm"

Charlie cầm viên kẹo. Đó là kẹo sô-cô-la nhân dâu, một trong những

món khoái khẩu của nó.

"Ngon quá! Nó nói. "Lúc nãy em có đụng phải bà ấy đó. Bà ấy là một

con ma."

Henry lắc đầu. "Không phải ma đâu. Bà ấy từng chơi vĩ cầm, nhưng bây

giờ bàn tay trái của bà không cử động được, làm bà ấy buồn, buồn ghê lắm.
Nói là bà ấy than khóc vì mấy ngón tay cũng đúng."

Henry có cách nhìn nhận sự việc rất lạ lùng. Charlie nổi chí tò mò.

"Bà ấy là ai thế?"

"Tôi không thích hỏi. Mẹ tôi bảo rằng tọc mạch là thô lỗ, là bất lịch sự.

Bà áo đen bảo tôi hãy đến nhà bếp vào ban đêm. Cho nên tôi đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.