CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 9

Bà thím đi rồi, bé James lại ngồi lên thành ghế của Henry.

"Anh Zeke nãy giờ đang làm cái gì đó tức cười lắm," bé thì thầm.

Nãy giờ Henry không nhìn ra Zeke, nhưng giờ thì nó nhận thấy thằng

anh họ lạ lùng của mình đang chỉm trong im lặng ủ ê ở đầu kia căn phòng.
Zeke đang ngồi bên bàn, đắm đuối vô những thứ trải ra trước mặt. Gương
mặt xương xẩu, tím mét của nó đông cứng trong lúc tập trung cao độ.
Không một cơ bắp nào động đậy, không một hơi thở thoát ra.

"Em sợ," bé James thì thầm.

"Sao vậy? Anh ấy đang làm gì vậy?" Henry nói thầm với bé James. "À,

anh ấy đang chơi trò ghép hình. Có những mảnh ghép đầy trên bàn kìa. Đó,
Zeke nhìn chăm chú, rồi xếp chúng lại với nhau hết rồi kìa. À, mới gần hết
thôi. Thành một bức tranh. Anh ấy có cho anh coi rồi. Đó là hình một con
tàu, nhưng có vài mảnh không khớp."

"Thì thầm là thô lỗ đấy," Zeke nói, không rời mắt khỏi miếng ghép hình.

Henry nhấc mình khỏi ghế và đi về phía thằng anh họ. Liếc nhìn mười

hai mảnh ghép còn lại, rồi nhìn bức tranh con tàu. Mất chưa đầy một phút
nó đã biết chính xác vị trí của từng mảnh.

"Hừm."

Henry chỉ nói thế, và không thêm lời nào nữa, nó tuần tự nhặt những

mảnh ghép lên, từng cái, từng cái một, và lắp nó vô bức tranh; hai cái cho
bầu trời, ba cái ở thân tàu, hai cái ở dây buồm, và bốn cái cho mặt biển.

Mất một lúc, Zeke đã nhìn theo bàn tay của Henry một cách thích thú.

Nhưng đúng lúc Henry đặt miếng ghép cuối cùng vô đúng vị trí, thì Zeke
đột ngột đứng dậy và rú lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.