CHARLIE BONE TẬP 3: CHARLIE BONE VÀ CẬU BÉ VÔ HÌNH - Trang 29

mình nghĩ đó có thể là cậu em trai Ollie của thầy Boldova. Bởi vì cậu ấy rất
thích mứt."

"Có lẽ trước giờ cậu ấy vẫn bị nhốt trong một phòng khác cũng ghê rợn

như cái phòng này."

Khi Charlie quay ra tới cửa thì đột nhiên cánh cửa sập mạnh vô. Charlie

nâng chốt cửa lên và kéo. Không nhúc nhích. Cánh cửa hình như đã bị lèn
chặt lại.

"Chắc tại gió lùa," Charlie lẩm bẩm.
"Đâu có gió gì đâu," Emma nói.
"Chứ còn tại cái gì nữa? Không ai vô đây. Nếu có người vô thì tụi mình

đã thấy rồi."

"Hay là họ vô hình."
"Ê!" Charlie gọi. "Có ai ở đó không?"
Không có tiếng trả lời.
"Tụi mình phải làm cái quái gì đây?" Emma kêu lên. Nó nhìn đồng hồ

đeo tay. "Tụi mình chỉ còn hai mươi phút nữa thôi."

"Khỉ thật!" Charlie rung cánh cửa cành cạch, trong khi Emma cố lôi cái

chốt lên.

"Chắc là Ollie đó," Emma nói. "Ollie! Ollie Sparks, bạn ở đó à?"
Im lặng.
"Ollie, bọn này tới để giúp bạn mà," Charlie giải thích. "Nếu bạn ở đó thì

hãy mở cửa ra cho tụi tôi, làm ơn đi!"

Emma và Charlie chờ. Có một tiếng két nhẹ. Tiếng chìa khóa xoay trong

ổ. Charlie kéo cửa ra và cánh cửa đu đưa mở vô trong. Không có ai ở ngoài
hành lang.

Hai đứa bước ra. Chúng dòm khắp hành lang tối om, kiếm coi có một

cánh cửa, một lối thoát hay bất cứ xó xỉnh nào mà ai đó có thể đang trốn
không. Chân Emma chạm phải một hũ mứt không và hũ mứt lăn đi mất, kêu
lọc cọc khô khốc trong hành lang vắng tanh. Cuối cùng, khi hũ mứt ngừng
lại, chúng nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ hều đang dần lùi xa.

"Nó chạy mất rồi," Emma thì thào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.