CHARLIE BONE TẬP 3: CHARLIE BONE VÀ CẬU BÉ VÔ HÌNH - Trang 31

"Họ cố làm cho tôi hiện nguyên hình trở lại," giọng nói tiếp. "Thế là họ

bắt tôi uống những liều thuốc ghê tởm, và tưới lên người tôi thứ chất lỏng
tanh rình. Có lần họ còn bao quanh giường tôi toàn mạng nhện là mạng
nhện trong khi tôi đang ngủ."

"Ghê quá," Emma rụt cổ.
"Ollie, tại sao bạn không trốn?" Charlie hỏi. "Cửa không khoá mà. Bạn

có thể dễ dàng trốn đi. Sẽ không ai thấy bạn đâu."

"Giỏi thì thử đi," giọng nói lộ vẻ ảo não. "Tôi đã thử ra một lần rồi.

Người ta dẫm đạp lên tôi, xô tôi té dúi dụi... Nhiều người thét lên kinh
khiếp. Tôi không thể ra khỏi cổng chính. Không ai ra được. Tôi thấy không
an toàn, cho nên tôi lại quay về đây."

"Ở đây một mình kinh khủng quá," Emma nói. "Thế bạn ăn gì?"
Thật ra Emma thắc mắc xem cậu bé ăn như thế nào, nhưng vì lịch sự nên

không dám hỏi.

"Đồ ăn toàn thứ gớm ghiếc không à, nhưng Manfred cho tôi mứt ngon

lắm. Tôi nghĩ hắn làm thế để tôi im lặng. Và nếu bạn hỏi thì, tôi cũng ăn
như tất cả mọi người khác thôi. Nhưng vô trong người tôi rồi thì bạn sẽ
không thấy đồ ăn nữa."

Emma hy vọng thằng bé không nhận thấy mặt nó đang ửng đỏ lên.
Charlie nảy ra một ý.
"Nếu bạn xuống sảnh ăn vào giờ ăn tối, tất cả mọi người đều ngồi im.

Không ai va phải bạn. Tôi sẽ chừa chỗ cho bạn ngồi giữa tôi với Fidelio,
anh bạn tôi. Đồ ăn không đến nỗi tệ hại trong ngày đầu tiên nhập trường."

Im lặng. Có lẽ Ollie đang suy nghĩ.
Emma nhớ ra điều quan trọng nhất trong tất cả.
"Ollie, anh trai của bạn đang ở đây," nó nói. "Thầy ấy đến để kiếm bạn."
"Hả? Anh Samuel? Không thể tin nổi. Chao!"
"Vì vậy, nếu bạn xuống ăn tối, bạn có thể gặp thầy," Charlie nói.
"Được. Được..." ngừng một lát. "Nhưng tôi đâu biết giờ giấc. Tôi không

có đồng hồ."

Charlie tháo đồng hồ của nó và chìa ra.
"Bạn cứ mượn cái này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.