CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 109

“Đó là anh làm phải không, Charlie?” Billy hỏi. “Anh làm phải không?”

“Không.” Charlie lắc đầu. “Anh không tạo ra ảo ảnh được.”

“Nhưng bồ biết người làm thì phải?” Benjamin nhấn mạnh.

“Không”, Charlie nói.

“Dù có biết là ai anh cũng không nói cho bọn em biết?” Billy nói.

Charlie liếc nhìn Billy, “Ừ”.

“Em không trách anh”, Billy hơi rầu rĩ.

Hạt Đậu đang ngáy o o dưới gầm giường và Rembrandt, chớp lấy cơ hội,

lại lấm lét ló ra. Nó mon men tới gần bàn chân của Charlie, nhai cái gì đó.

“Nó nhai gì vậy?” Benjamin hỏi.

“Trông như một tấm hình”, Billy đáp.

“HÌNH?” Charlie tá hỏa chộp lấy con chuột. “Không, không. Cái hình

ấy. Nó là hình của mình. Cơ hội duy nhất của mình”.

Rembrandt, sửng sốt bởi tia nhìn trong mắt Charlie, liền há miệng ra, và

một tờ giấy nhỏ hình vuông rơi phều xuống đất. Charlie thảy con chuột lên
đùi Billy và vớt tấm hình lên. May thay, chỉ có một góc hình bị nhai. Ông
Bartholomew nói đúng. Đó không phải là cú bấm máy đẹp cho lắm. Mây
và tuyết hầu như che kín cái người duy nhất ở cận cảnh.

“Mình quên khuấy mất tấm hình,” Charlie áp tấm hình vào ngực. “Làm

sao mình lại quên được cơ chứ? Bác ấy đút nó vào túi mình, và khi mình
cởi áo khoác thì nó rơi tuột ra.”

“Ai đút vào túi bồ?” Benjamin hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.