CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 112

Giỏ đồ ăn đến thật đúng lúc đối với Charlie. Trong khi ngoại Maisie và

mẹ nó vẫn đang trầm trồ với từng gói đồ ăn được gói cẩn thận, nó lẻn lên
phòng mình, nhẹ nhõm vì không ai hỏi nó đã đi đâu suốt cả buổi sáng.

Ngay khi đóng cửa phòng lại, Charlie lôi tấm hình ra và ngồi lên giường.

Nó thấy một người đàn ông đang đứng, quay nửa người về phía máy chụp
hình. Mặc dù tuyết phủ kín khung cảnh chính, Charlie vẫn có thể nhận ra
đó là ông Bartholomew. Ông đội nón len, mặc áo khoác độn bông và đi
giày ống dài, có dây cột.

Charlie dí tấm hình sát vào mặt. Con bướm trắng bay qua phòng và đậu

lên cánh tay nó.

“Ba mình trong tấm hình này nè”, Charlie nói với con bướm trắng. “Ba ở

ngay đằng kia, nhìn ông Bartholomew Bloor qua kính ngắm, và... tách...
chộp được ông ấy, mãi mãi như thế. Vì vậy nếu mình đi vào đó và quay qua
nhìn máy chụp hình thì mình sẽ trông thấy ba, đúng không? Bướm nghĩ
sao?”

Con bướm trắng di chuyển đầy che chở xuống cổ tay nó và Charlie mỉm

cười trước những cái chân bướm chạm nhẹ vào mình. Nó phấn khích vì vui
đến nỗi bàn tay run run, và con bướm trắng lại di chuyển tiếp, cho tới khi
đôi cánh lấp loáng quạt quạt nơi đầu ngón tay trỏ của cha.

“Vậy là đúng hả?” Charlie đã có thể nghe thấy tiếng tuyết rào rạo và

tiếng ai đó thở đều đều vào tai nó. Nó vẫn luôn thích cái khoảnh khắc này –
ngay khi những âm thanh vừa chạm tới, nó đã thấy mình trôi lềnh bềnh vào
một tấm hình.

“Đi nào,” nó nói. Thân thể nó trở nên không trọng lượng, đồng thời nó bị

nuốt chửng vào đám mây mù thời gian dày đặc. Giờ thì bắt đầu cú rơi xoáy
chầm chậm về phía hình hài đơn độc của ông Bartholomew và người đàn
ông đằng sau máy chụp hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.