Ông ta thuyết phục cô Amy kể chuyện đời mình, thế là cô thấy mình nhớ
ra những điều tưởng chừng đã quên từ bao năm rồi. Cô không nhận thấy
ánh sáng nơi các cửa sổ đã nhạt nhoà, và chỉ nhận ra mình đã nói chuyện
lâu lắm rồi khi thấy mình ngồi trong ánh nến.
“Trời ơi, chết rồi, trễ quá rồi,” cô Amy đứng lên, có vẻ không vững.
Ông Hart giúp cô mặc áo khoác vào và hộ tống cô ra thang máy, “Tạm
biệt,” ông ta nói, lịch duyệt gởi đi một nụ hôn gió.
Cô Amy bước ra khỏi cửa hàng trong trạng thái mê man. Bên ngoài, vỉa
hè sáng rỡ trong màn sương. “Đẹp quá,” cô hét to lên. “Tôi đang bước đi
trên những vì sao.”
“Sao?” Một bà lớn tuổi đi ngang qua, hỏi lại. “Trời lạnh héo rụi đi thì có.
Cô bị bỏ bùa rồi.”
Về tới nhà, cô Amy đi thẳng lên phòng mình và tháo chiếc nhẫn kim
cương ra.
Một cơn đau xóc khiến Charlie nhăn mặt.
“Gì thế? Ăn quá nhanh à?” Fidelio trêu.
Chúng đang ngồi trong căn-tin sau bữa trà. Tất cả những đứa khác đều đã
đi rồi, ngoại trừ Billy, lúc đó đang thập thò lén đưa Rembrandt cho bà bếp
trưởng.
“Em nghĩ mẹ em gọi đó là chứng khó tiêu,” Charlie nói, xoa xoa ngực.
Nhưng nó không chắc đó là cái quỷ gì. Và nó không biết tại sao, khi cơn
đau qua đi, nó có cảm giác như vừa bị mất một thứ gì đó rất quý giá.
Bà bếp trưởng vòng qua quầy tới ngồi bên bàn chúng.