CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 146

“Vâng, thưa ngài,” Charlie nói tắc họng.

“GIẢI TÁN!” Ông hiệu trưởng gầm vang.

Ba trăm đứa trẻ nhổm phắt dậy và bắt đầu xếp đĩa dơ thành chồng.

“Em tính sao?” Fidelio hỏi Charlie khi chúng đi ra khỏi sảnh ăn tối.

“Không biết,” Charlie đáp. “Em sẽ phải nghĩ về chuyện này trong khi

làm bài tập. Đó là nếu em nghĩ được à nha. Tối nay ở đó em sẽ khốn khổ
lắm cho coi.”

Nhưng tình hình không đến nỗi tệ hại như Charlie sợ. Có lẽ Joshua và

Dorcas đã thoả chí với cuộc la mắng của ông hiệu trưởng lắm rồi, và chúng
cảm thấy hiện tại Charlie đã nhận đủ tất cả những gì nó đáng phải nhận.

Nhìn thì có vẻ Charlie đang siêng năng chí thú với bài lịch sử của mình,

nhưng kỳ thực những ý nghĩ của nó cứ trôi tận đâu đâu. Làm sao nó có thể
mang tất cả thú về lại đây? Làm sao để ngoại Maisie hết bị đông cứng? Mà
nghĩ đến ngoại Maisie, phải nằm cứng trong bồn tắm, nó rùng cả mình. Và
thế rồi cái cảm giác chờn chợn rằng mình đã mất mát cái gì đó rất quý giá
lại cứ dần dần xâm chiếm nó.

Sau giờ làm bài tập, Charlie lê bước về phòng ngủ chung trong trạng thái

mê mụ. Có người giật cùi chỏ nó, và nó nhận ra Gabriel đang đi bên cạnh
mình.

“Cảm ơn em đã mang lũ chuột về cho anh, Charlie,” Gabriel lẳng lặng

nói. “Anh sẽ không hỏi em đã tìm thấy chúng ở đâu đâu.”

“Dạ.” Charlie cảm thấy khá hơn khi nhìn thấy vẻ mặt tươi tỉnh của

Gabriel. “Em đã để chúng ở lại quán Cà Phê Thú Kiểng. Anh có thể đến
nhận chúng về vào cuối tuần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.