CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 177

Lần tới giường mình rồi, Billy thổi phù ngọn nến và chui xuống chăn,

đồng thời ném đụn quần áo ra ngoài. “Lừa khéo ghê,” nó chép miệng kèm
theo một cái ngáp.

“Billy, anh đang tỉnh như sáo đây này,” Charlie bảo. “Trước khi em ngủ,

làm ơn kể cho anh nghe coi em đã ra khỏi buồng chứa thế nào, mà làm sao
cây nến đó tự sáng được thế?”

“Ừm,” Billy lại ngáp, “em chờ cho đến khi yên thật yên, sau đó tìm thấy

một mẩu giấy, em liền đẩy nó xuống dưới cửa. Em thọc một cây viết chì
vào lỗ khoá và bẩy cái cần khoá lên, sau đó em kéo nó về phía em. Trời tối
thui, em sợ, sợ quá chừng. Em lúc nào cũng mang theo mấy cây nến này
bên mình, chú Crowquill giám hộ của em cho em trước khi chú ấy chết.
Mãi đến đêm nay em mới biết chúng có công dụng gì. Em lấy một cây ra
và... và...” Cái ngáp tiếp theo của Billy nghe gần như một tiếng rên.

“Và sao,” Charlie giục.

“Em cố tìm diêm, nhưng trời tối quá tối, và em sợ quá sợ, và... và...”

“Và sao?” Charlie điên tiết thét lên, giờ thì nó chẳng thèm quan tâm bà

giám thị có nghe thấy mình hay không.

“Và... và em khóc,” Billy thú nhận, “và em nói ‘Ôi ước gì mình có thể

thấy đường’ và thế là cây nến tự nhiên... sáng lên.”

“Chao!” Charlie cuối cùng cũng nằm xuống trở lại. “Tuyệt thật. Em giữ

mớ nến ấy biết bao nhiêu lâu rồi mà không hề biết chúng làm được gì. Tội
nghiệp chú Christopher Crowquill.”

“Bây giờ em có tới năm cây nến, bởi vì Ông cậu của anh đã đưa lại cho

em cây nến mà chú Crowquill có gởi ông ấy. Em ước gì người giám hộ của
em còn sống,” Billy sụt sịt và sấp mặt xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.