CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 34

không gian phía bên kia. Giờ thì thằng bé đã ở trong một hang động với
những bức tường cong cong chất đầy những sọt gỗ to xụ và bao tải căng
phồn.

Ông Onimous bước vô hang cùng với Charlie bén gót theo sau. Trong

luồng sáng tỏa ra từ cây đuốc của ông Onimous, Charlie có thể thấy Billy
đang cầm một con chuột lớn màu đen.

“Ôi, Rembrandt(*), nãy giờ mày ở đâu vậy?” Billy nói rồi tiếp tục một

tràng chút chít the thé với ậm ừ lí nhí lạ lùng.

(*) Con chuột được thầy Samuel đặt theo tên của họa sĩ Rembrandt, một

“phù thủy” về tranh sơn dầu và tranh khắc axit thế kỷ thứ 17. (ND)

Con chuột đáp lít chít bằng tiếng của loài chuột và Billy dịch lại, “Nó

vừa mới trải qua một cuộc phiêu lưu. Nó đi qua... hả...” Nó thốt lên vậy khi
quay qua thấy ông Onimous đang đóng cánh cửa nhỏ xíu xiu. Tuy nhiên,
đen xì và sứt sẹo với thời gian, cánh cửa chả thể nào vừa khít hoàn toàn với
lỗ hở trên tường.

“Ối! Cái đó dẫn đi đâu vậy?” Billy hỏi, nhìn trân trối vào cánh cửa.

“Chỉ là một cái lỗ thôi mà,” Charlie đáp lẹ.

Ông Onimous cúi xuống tìm nhặt chiếc chìa khóa đồng tí hon dưới sàn

lên. “Bọn thú này,” ông làu bàu, tra chìa khóa vào lỗ khóa nhỏ tị trên cánh
cửa cổ xưa. “Cái bọn chỉ khôn nửa vời. Ta nghi mi chính là kẻ đã mở cánh
cửa đó, chuột Rembrandt à.” Ông thảy cái chìa khóa vào túi mình.

“Dạ, đúng là nó đấy,” Billy nói. “Nhưng cánh cửa đó dẫn đi đâu thế?”

“Billy, ta muốn cháu phải hứa với ta một điều,” vẻ mặt râu ria vui nhộn

của ông Onimous đã trở nên gần như nghiêm nghị. “Ta muốn cháu hứa là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.