CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 45

“Cứ như chịu một lời nguyền vậy,” Emma nhận xét.

Ông cậu Paton không bi quan như thế. “Mọi người ảm đạm quá đấy,”

ông bảo. “Ta chắc chắn tình trạng này chỉ tạm thời thôi. Chút xíu con chuột
kia tỉnh dậy và sẽ nói cho mọi người biết bọn chim thú đi đâu.”

Nhưng Rembrandt không thức giấc. Nó nằm lì trong túi Billy suốt ngày,

chỉ có nhịp tim yếu xìu là dấu hiệu sự sống duy nhất của nó.

Vào Chủ nhật, gió bấc thổi bạt những đám mây mưa tuyết vào thành phố,

và chỉ những kẻ ngốc mới ló mặt ra đường.

Charlie và Billy chơi trò chơi điện tử trong khi Rembrandt, nằm vùi

trong giường Billy, vọt ra một tiếng ngáy lơ mơ của chuột. Một cơn gió bạo
liệt bất ngờ hất rơi một viên đá phiến xuống đường, và Charlie chạy bổ ra
cửa sổ. Ở đó kìa, nấp bên dưới cây dẻ trơ trụi, nó lại trông thấy cái bóng
người áo vàng ấy. Nó chắc chắn đó là người mà nó đã thoáng thấy lủi vào
một con hẻm hôm trước. Nhưng lần này, mặc cho mưa tuyết, nó đã nhìn
thấy cô bé rõ hơn. Nếu nó không lầm thì cô này người Trung Hoa. Mặc áo
khoác màu vàng nắng, có mũ trùm đầu lùng phùng. Và mái tóc đen xõa
ngang vai được vén gọn khỏi mặt cô bé bằng chiếc cặp tóc hình con bướm
sáng loáng.

Khi trông thấy Charlie, cô bé mỉm cười và giơ bàn tay lên vẫy. Charlie

vẫy lại. Vừa thấy thế, nụ cười của cô bé liền nở rộng thêm, rồi cô chạy biến
đi mất.

“Chờ đã!” Charlie gọi.

“Anh đang nói chuyện với ai vậy?” Billy hỏi.

“Cô bé kia,” Charlie bay vù ra khỏi phòng. Nó lao xuống lầu và chạy vút

qua hành lang. Giật phăng cửa trước, nó gào toáng ra ngoài đường. “Đợi
đã! Bạn là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.