bà, tôi nhờ Terry gọi cho Sam thông báo tôi có chuyện nên xin nghỉ vài
ngày.
Terry chắc hẳn đã gọi cho Sam ngay lập tức vì chỉ ba mươi phút sau,
Sam đã ở nhà tôi, vẫn mặc nguyên bộ quần áo hẹn hò tối đó. Khi thấy bóng
anh, tôi vội nhìn xuống, nhớ ra mình đang cởi cúc áo khi bước vào phòng
khách, một chuyện tôi đã hoàn toàn quên béng mất; nhưng trông tôi vẫn khá
tươm tất. Tôi sực nghĩ chắc Bill đã chỉnh sửa tề chỉnh cho tôi rồi. Sau này
chắc tôi sẽ thấy xấu hổ vì chuyện đó, nhưng giờ thì tôi chỉ thấy biết ơn anh
thôi.
Rồi Jason cũng đến, và khi tôi nói với anh bà đã mất, đã bị giết chết, anh
chỉ nhìn tôi chằm chằm. Dường như chẳng còn gì đằng sau đôi mắt ấy nữa.
Cứ như thể ai đó đã xóa sạch khả năng tiếp nhận thông tin mới của anh. Rồi
những lời tôi nói thấm dần, anh trai tôi khuỵu gối xuống, và tôi quỳ xuống
trước mặt anh. Anh vòng tay ôm tôi, ngả đầu lên vai tôi, và chúng tôi cứ giữ
nguyên tư thế đó một lúc lâu. Giờ đây chỉ còn lại hai anh em tôi.
Bill và Sam đang ngồi trên chiếc ghế gấp ngoài sân trước, tránh khỏi
đường đi của cảnh sát. Ngay sau đó, Jason và tôi nhận được yêu cầu ít nhất
cũng nên đi ra hiên, và chúng tôi cũng quyết định ngồi bên ngoài. Tối hôm
đó tiết trời khá ấm áp, tôi ngồi đối mặt với tòa nhà sáng trưng như chiếc
bánh sinh nhật, trong lúc người đi ra đi vào nườm nượp như bầy kiến đi dự
tiệc. Tất cả mọi người đều xúm quanh tấm vải mỏng từng là bà tôi.
“Chuyện gì vậy?” Jason cuối cùng cũng hỏi.
“Em đi dự buổi gặp mặt về,” tôi đáp chậm rãi. “Sau khi Sam đã lái xe
đi. Em biết có chuyện gì đó không ổn. Em ngó vào tất cả các phòng.” Đây
cũng là câu chuyện Làm Sao Tôi Phát Hiện Ra Xác Bà, phiên bản chính
thức. “Và khi bước vào bếp, em thấy bà.”
Jason quay đầu rất chậm rãi cho đến khi mắt anh gặp mắt tôi.
“Kể anh nghe đi.”