CHẾT TRƯỚC HOÀNG HÔN - Trang 151

tỏ vẻ hết sức nghi ngờ khi nghe nói vậy. Jason hẳn sẽ phát khùng lên nếu
biết tôi định đòi tiền; việc tôi là đồng sở hữu ngôi nhà đối với Jason chỉ đơn
thuần là một ý tưởng kỳ quặc. Nhưng chuyện bà để lại toàn bộ ngôi nhà cho
tôi thì đúng là một cú sốc lớn. Bà dường như hiểu rõ ông anh hơn tôi nhiều
thì phải.

Thật may mắn rằng tôi còn có những khoản thu nhập khác ngoài tiền

lương ở quán bar, tôi mệt mỏi nghĩ, cố tập trung vào một điều gì đó ngoài
sự mất mát bà. Tiền thuế đất thuế nhà và chi phí bảo trì ngôi nhà, ít ra cũng
đã được bà gánh vác một phần, sẽ thật sự khiến thu nhập của tôi không hề
rủng rỉnh chút nào.

“Bác đoán cháu sẽ muốn chuyển nhà,” Maxine Fortenberry nói trong lúc

lau dọn bếp. Maxine đã mang trứng rán và xa lát thịt nguội sang, và giờ còn
giúp tôi cọ rửa nhà nữa.

“Không đâu ạ,” tôi ngạc nhiên đáp.

“Nhưng, cưng à, sau tất cả mọi chuyện dã diễn ra ở ngay đây...” Khuôn

mặt u ám của Maxine hằn lên những nếp nhăn lo lắng.

“Trong căn bếp này, cháu có nhiều kỷ niệm vui hơn so với kỷ niệm

buồn,” tôi giải thích.

“Suy nghĩ được như thế thì tốt quá,” bà ta đáp cũng với vẻ ngạc nhiên.

“Cháu thông minh hơn khối người tưởng đấy, Sookie.”

“Chúa ơi, cảm ơn bác, bác Fortenberry,” tôi nói, và dù có nghe thấy sự

khô khốc trong giọng tôi thì bà ta cũng chẳng phản ứng lại. Có lẽ như thế là
sáng suốt.

“Anh bạn của cháu có đến dự đám tang không?” Căn bếp hơi nóng. Bà

Maxine to béo đẫy đà bị chiếc khăn lau quệt cho mặt mũi nhọ nhem. Chỗ bà
ngã xuống đã được bạn bè bà cọ sạch, cầu Chúa phù hộ cho họ.

“Bạn cháu. Ồ, Bill à? không, anh ấy không đến được.”

Bà ta ngây ra nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.