CHẾT TRƯỚC HOÀNG HÔN - Trang 178

bàn tay tôi đang dùng để che chắn đôi mắt mình trước ánh nhìn chằm chằm
của Bill bắt đầu run lên bần bật. “Và điều tồi tệ nhất, Bill à, điều tồi tệ
nhất,” tôi tiếp tục, chỉ đơn giản là không thể dừng lại được, “đó là mỗi lần
ông ta đến thăm, em luôn biết ông ta định làm gì bởi em có thể đọc tâm trí
ông ta! Ấy vậy mà em chẳng thể làm gì để ngăn cản được điều đó!” Tôi
phải đưa tay để bịt miệng mình lại. Tôi đâu có định nói về chuyện này. Tôi
cuộn tròn người lại để giấu mình, và giữ cơ thể hoàn toàn bất động.

Sau một lúc lâu, tôi cảm thấy bàn tay mát lạnh của Bill đặt lên vai mình.

Nó nằm yên đó, vỗ về.

“Chuyện này xảy ra trước khi ba mẹ em mất à?” anh hỏi bằng giọng

bình tĩnh quen thuộc. Tôi vẫn không sao nhìn anh được.

“Vâng.”

“Em có nói với mẹ không? Mẹ không làm gì sao?”

“Không. Mẹ nghĩ em suy nghĩ bậy bạ, hoặc em đã tìm thấy vài cuốn

sách ở thư viện nói về những thứ mà mẹ cho là em chưa đủ tuổi để biết.”
Tôi có thể nhớ lại khuôn mặt của mẹ tôi, nằm gọn trong mái tóc tối hơn
màu vàng đồng của tôi một chút. Mặt mẹ méo xệch lại với vẻ ghê tởm. Mẹ
xuất thân từ một gia đình bảo thủ, và bất cứ sự thể hiện cảm xúc công khai
nào hay bất cứ sự đả động nào dính đến những vấn đề mẹ cho là không
đứng đắn sẽ đều bị mẹ gạt bỏ thẳng thừng.

“Em lấy làm lạ là ba mẹ có vẻ hạnh phúc,” tôi nói với chàng ma cà rồng

của mình. “Họ quá khác biệt.” Rồi tôi nhận ra câu nói của mình buồn cười
đến thế nào. Tôi cuộn tròn người lại. “Cứ như thể chúng ta thì không vậy,”
tôi nói với Bill, và cố mỉm cười. Khuôn mặt Bill không thay đổi, nhưng tôi
có thể thấy cơ bắp ở cổ anh căng cứng lại.

“Em có kể với ba không?”

“Có, ngay trước khi ông mất. Em quá xấu hổ nên hồi còn bé không dám

nói với ông về chuyện đó; mà mẹ lại không tin em. Nhưng em không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.