CHẾT TRƯỚC HOÀNG HÔN - Trang 186

Mệt mỏi và cực kỳ hoang mang, tôi ngồi xuống bậc thềm chờ đợi trong

bóng tối, tay ôm lấy đầu gối. Lũ dế đang ra rả giữa đám cỏ thân cao thì anh
đến, nhanh và khẽ khàng đến mức tôi không nghe thấy. Mới phút trước tôi
còn một mình cùng bóng tối, phút sau anh đã ngồi trên bậc thềm cạnh tôi
rồi.

“Tối nay em muốn làm gì, Sookie?” Tay anh vươn ra ôm tôi vào lòng.

“Ôi, Bill.” Giọng tôi nặng trĩu thất vọng.

Cánh tay anh buông thõng xuống. Tôi không ngước lên nhìn anh, dù sao

thì tôi cũng chẳng thể nhìn thấy gì trong bóng tối.

“Anh đáng ra không nên làm thế.”

Ít ra anh cũng chẳng thèm chối bỏ.

“Em mừng là lão ta đã chết, Bill à. Nhưng em không thể...”

“Em có nghĩ lúc nào đó anh sẽ làm em tổn thương không, Sookie?”

Giọng anh nhỏ và lạo xạo, như tiếng chân giẫm lên cỏ khô vậy.

“Không. Kỳ lạ thật, em không nghĩ anh sẽ làm em tổn thương, kể cả khi

anh có giận em đến thế nào chăng nữa.”

“Vậy thì...?”

“Cứ như thể em đang hẹn hò với Bố Già vậy, Bill à. Giờ đây em chẳng

dám nói bất cứ điều gì trước mặt anh. Em không quen với việc những vấn
đề của mình được giải quyết theo cách đó.”

“Anh yêu em.”

Anh chưa bao giờ nói câu đó, và tôi suýt nữa đã cho rằng mình chỉ

tưởng tượng ra thôi, giọng anh vang lên khe khẽ như tiếng thì thầm.

“Thật sao, Bill?” Tôi vẫn không ngước lên, cứ thế tì trán vào đầu gối.

“Thật chứ.”

“Vậy thì anh phải để cuộc sống của em diễn ra bình thường, Bill à, anh

không thể biến đổi nó vì em được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.