“Thế cũng được,” Bubba đáp lại bằng giọng thản nhiên. Rồi anh ta ngồi
xuống chiếc xích đu, vô cùng vui vẻ và vô tư lự.
Chúng tôi bước vào phòng khách, nhưng trước đó, tôi đã để ý thấy từ
lúc Bubba xuất hiện, hầu như mọi âm thanh của ban đêm - tiếng sâu bọ, ếch
nhái - đều đã im bặt. “Anh đã hy vọng có thể giải thích mọi chuyện cho em
trước khi Bubba đến đây,” Bill thì thầm. “Nhưng không được.”
Tôi hỏi lại, “Đó có phải là người mà em nghĩ không?”
“Phải. Vậy nên bây giờ em đã biết rằng ít nhất có một vài câu chuyện
đồn thổi là hoàn toàn có thật. Nhưng đừng gọi anh ta bằng tên cũ. Cứ gọi là
Bubba thôi! Đã có chuyện không ổn khi anh ta chuyển hóa - từ người thành
ma cà rồng - có lẽ là do những thứ hóa chất trong máu anh ấy.”
“Nhưng anh ta chết thật rồi, phải không?”
“Cũng... không hẳn. Trong bọn anh có một ma cà rồng làm quản lý nhà
xác, đồng thời cũng là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Bubba, và hắn
có thể nhận ra chút ít sự sống còn lại, nên đã biến đổi anh ta, một cách hơi
hấp tấp.”
“Biến đổi ư?”
“Biến anh ta thành ma cà rồng,” Bill giải thích. “Nhưng làm thế là sai
lầm. Theo như bạn anh kể lại thì anh ta chẳng bao giờ bình thường được.
Anh ta cứ đụt đụt như vậy nên phải kiếm sống bằng cách làm việc vặt cho
bọn anh. Bọn anh không thể để anh ta ra trước bàn dân thiên hạ được, em
hiểu tại sao mà.”
Tôi gật đầu, miệng vẫn há hốc. Tất nhiên là không rồi. “Chúa ơi,” tôi
lẩm bẩm, choáng váng sững sờ trước con người vĩ đại đang đứng trong sân
nhà mình.
“Em hãy nhớ rằng anh ta ngu ngốc đến thế nào, bốc đồng đến thế nào...
nên đừng ở một mình với anh ta, và cũng đừng gọi anh ta bằng bất kỳ cái
tên nào khác ngoài Bubba. Thêm vào đó, anh ta thích thú nuôi, như anh ta