nói với em đấy, và việc kiêng khem máu cũng không biến anh ta thành kẻ
đáng tin hơn chút nào đâu. Nào, về lý do anh mang anh ta đến đây...”
Tôi đứng khoanh tay trước ngực, háo hức chờ đợi sự giải thích của Bill.
“Cưng à, anh phải ra đi khỏi đây một thời gian,” Bill nói.
Sự bất ngờ làm tôi hoàn toàn chưng hửng.
“Cái gì... tại sao chứ? Không, đợi đã. Em không muốn biết.” Tôi xua
xua tay trước mặt, tỏ rõ anh không cần phải giải thích công việc riêng của
anh cho tôi nghe.
“Khi nào về anh sẽ kể cho em nghe,” anh nói vẻ kiên quyết.
“Vậy tay bạn anh - Bubba - thì liên quan gì?” Tuy nhiên tôi có một cảm
giác khó chịu là mình biết thừa câu trả lời rồi.
“Bubba sẽ bảo vệ em khi anh đi vắng,” Bill nói một cách thiếu tự nhiên.
Tôi nhướn mày lên.
“Được rồi. Anh ta không phải người đáng tin cậy trong...” Anh cố tìm
từ. “...bất kỳ trường hợp nào,” cuối cùng anh thừa nhận. “Nhưng anh ta
khỏe mạnh, sẵn sàng làm bất kỳ điều gì anh bảo, và anh ta sẽ đảm bảo rằng
không ai có thể đột nhập vào nhà em được.”
“Anh ta sẽ ở ngoài rừng chứ?”
“Ồ, tất nhiên rồi,” Bill quả quyết. “Anh ta thậm chí còn không được lại
gần nói chuyện với em. Buổi tối, anh ta chỉ việc tìm chỗ nào đó tiện quan
sát ngôi nhà rồi canh gác đến hết đêm.”
Tôi sẽ phải nhớ kéo hết rèm cửa vào. Chẳng có gì thú vị khi nghĩ đến
chuyện có một ma cà rồng ngu độn đang nhòm vào cửa sổ nhà mình.
“Anh thực sự nghĩ chuyện này là cần thiết?” tôi hỏi với vẻ bất lực. “Em
không nhớ là anh đã hỏi ý kiến em đấy.”
Bill thở hổn hển, đây là kiểu hít thở sâu của riêng anh. “Cưng à,” anh
bắt đầu bằng giọng kiên nhẫn quá độ, “Anh đang cố hết sức để làm quen
với cách đối xử mà các thiếu nữ ngày nay mong muốn. Nhưng chuyện này