Tôi cố nén cười. “Con sẽ gợi ý cho anh ấy,” tôi đáp. “Chúng ta cứ đợi
rồi sẽ biết.”
Khi tôi rời khỏi nhà, bà rõ ràng vẫn đang ngồi đếm cua trong lỗ.
TÔI KHÔNG NGHĨ là Rene Lenier sẽ đến chỗ Sam ba hoa về vụ đấm
đá ngày hôm qua ở bãi đỗ xe. Nhưng Rene vốn là người bận rộn. Khi đến
chỗ làm chiều hôm đó, tôi cứ tưởng tâm trạng lo âu bao trùm quán là do cái
chết của Maudette. Hóa ra lại không phải vậy.
Sam gọi tôi vào kho ngay khi tôi đến. Anh nhảy dựng lên vì giận. Anh
trút hết cơn thịnh nộ lên tôi.
Trước đây Sam chưa bao giờ nổi cáu với tôi, nên chẳng mấy chốc nước
mắt tôi đã chực trào ra.
“Và nếu em nghĩ một khách hàng không được an toàn, em phải nói với
anh, anh sẽ lo việc đó, không phải em,” Sam nhắc lại câu nói đến lần thứ
sáu, và rồi tôi nhận ra anh đang lo cho tôi.
Tôi vội dựng hàng rào tâm trí lên trước khi“nghe” Sam một cách rõ
ràng. Nghe được suy nghĩ của ông chủ chỉ tổ dẫn đến tai họa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nhờ Sam - hay bất kỳ ai khác - giúp
đỡ.
“Và nếu em nghĩ có người bị hại ở bãi xe của chúng ta, em nên gọi ngay
cho cảnh sát chứ không được liều lĩnh xông ra như thế,” Sam cáu tiết. Nước
da hồng hào của anh đỏ hơn bao giờ hết, mái tóc vàng ánh kim của anh xù
lên như thể chưa được chải.
“Được rồi,” tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh và mở to mắt để những giọt
lệ không ứa ra. “Anh sẽ sa thải em à?”
“Không! Không!” anh la lên, trông có vẻ còn giận hơn nữa. “Anh không
muốn mất em!” Anh tóm chặt bờ vai tôi, lay nhẹ. Rồi anh nhìn thẳng vào
tôi với đôi mắt to xanh thẳm khiến tôi cảm nhận được từ anh một luồng
nhiệt nóng bỏng. Những đụng chạm đó khiến tôi bất lực, làm tôi không thể
ngăn được việc lắng nghe tâm trí người chạm vào mình. Tôi nhìn sâu vào