CHẾT TRƯỚC HOÀNG HÔN - Trang 318

cắt từ vườn là của Sid Matt Lancaster và Elva Deene Lancaster - tên gì mà
chuối thế. Bó hoa cuối cùng, với bông hoa đỏ kỳ lạ (tôi rút ra kết luận rằng
chẳng hiểu sao nó trông có vẻ rất tục tĩu, nhìn y hệt chỗ kín của phụ nữ vậy)
chắc chắn là món quà thú vị nhất. Tôi tò mò mở tấm thiệp. Nó chỉ có duy
nhất một chữ ký, “Eric”.

Tôi chỉ cần có thế mà thôi. Làm thế quái nào mà hắn biết tôi ở trong

bệnh viện chứ? Sao đến tận giờ tôi vẫn chưa nhận được tin gì từ Bill?

Sau khi ăn chút thạch đỏ ngon lành cho bữa tối, tôi tập trung xem ti vi

vài tiếng, vì ở đây chẳng có gì để đọc, kể cả khi mắt tôi có đọc được đi nữa.
Những vết thâm tím càng lúc càng trở nên quyến rũ hơn, còn xương cốt thì
rã rời, dẫu rằng tôi mới chỉ đi một lần vào phòng vệ sinh và hai lần đi quanh
phòng. Tôi tắt ti vi và xoay người nằm nghiêng. Tôi ngủ thiếp đi, và sự đau
đớn khắp cơ thể tôi thấm vào cả trong giấc mơ khiến tôi có những cơn ác
mộng. Tôi mơ thấy mình đang chạy, chạy xuyên qua nghĩa trang, lo sợ cho
mạng sống của mình, rồi ngã lên đá, rơi xuống một nấm mồ để mở, và bắt
gặp tất cả những người tôi quen biết đang nằm ở đó: ba mẹ, bà tôi,
Maudette Pickens, Dawn Green, kể cả một người bạn thưở ấu thơ bị chết
trong một tai nạn lúc đi săn. Tôi đang tìm một tấm bia mộ nào đó; nếu tìm
thấy, tôi có thể tự do trở về nhà. Tất cả họ sẽ quay trở lại mộ và để cho tôi
yên. Tôi chạy từ tấm bia này sang tấm bia khác, đặt tay lên từng cái một, hy
vọng nó đúng là tấm bia mình đang tìm. Tôi rên rỉ.

“Cưng à, em an toàn rồi,” một giọng nói lạnh băng thân thuộc vang lên.

“Bill,” tôi thì thầm. Tôi quay lại, đối mặt với một tấm bia mình vẫn chưa

chạm vào. Khi đặt tay lên đó, tôi dò được dòng chữ “William Thomas
Compton”. Như bị dội một gáo nước lạnh, tôi mở bừng mắt, cố lấy hơi để
hét toáng lên, nhưng họng tôi nhói đau. Tôi nghẹn lại vì hít quá nhiều
không khí, và bừng tỉnh giấc vì cơn ho khiến cho mọi vết thương trên người
tôi đau như xé. Một bàn tay đang vuốt ve má tôi, những ngón tay lành lạnh
khiến làn da nóng bỏng của tôi dễ chịu hẳn. Tôi cố không khóc, nhưng một
âm thanh khe khẽ vẫn bật ra khỏi cổ họng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.