CHẾT TRƯỚC HOÀNG HÔN - Trang 37

phải sẵn lòng hợp tác.”

“Vậy thì anh chữa đi,” tôi thì thầm. “Tôi sẵn sàng rồi đây.” Tôi cảm

nhận được rằng ý thức đang dần rời bỏ mình.

Ở một góc xa xăm nhỏ xíu nào đó trong tâm trí, tôi vẫn nhận được

những tín hiệu của thế giới, tôi nghe thấy Bill rên rỉ như thể chính anh mới
là người bị thương. Rồi có thứ gì đó được ấn vào miệng tôi.

“Uống đi,” anh nói.

Tôi cố thè lưỡi ra và rốt cuộc cũng làm được. Anh đang chảy máu, đang

cố ép cho dòng máu từ cổ tay mình chảy vào họng tôi. Tôi nôn khan.
Nhưng tôi không muốn chết. Tôi ép bản thân mình phải nuốt. Và lại nuốt.

Đột nhiên, vị máu trở nên ngon lành hơn, mặn mà, đầy sức sống. Cánh

tay còn lành lặn của tôi giơ lên, bàn tay tôi ép chặt cổ tay của chàng ma cà
rồng vào miệng mình. Sau mỗi một lần nuốt, tôi lại càng đỡ hơn. Và sau
gần một phút, tôi chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, tôi vẫn đang ở trong rừng, vẫn nằm trên mặt đất. Có ai đó

đang duỗi người bên cạnh tôi; đó là chàng ma cà rồng. Tôi có thể thấy thân
thể anh phát sáng. Tôi cảm nhận được lưỡi anh đang di chuyển trên đầu
mình. Anh đang liếm vết thương trên đầu tôi. Thật khó bực mình với anh
được.

“Vị của tôi có khác với mọi người không?” tôi hỏi.

“Có,” anh đáp lại bằng giọng chắc nịch. “Cô là gì?”

Đây là lần thứ ba anh hỏi câu này. Quá tam ba bận, bà vẫn thường nói

thế.

“Này, tôi vẫn chưa chết,” tôi nói. Tôi đột ngột nhớ ra mình đáng lẽ phải

vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này rồi mới phải. Tôi ngọ nguậy cánh tay bị
gãy. Nó vẫn yếu ớt, nhưng không còn buông thõng xuống nữa. Tôi nhận
thấy đôi chân đã có cảm giác trở lại nên cũng bèn ngọ nguậy chúng nữa.
Tôi thử hít vào thở ra và hài lòng khi thấy chỉ bị vài cơn đau nhẹ. Tôi cố
ngồi dậy. Việc đó chẳng đơn giản chút nào, nhưng không phải là không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.