CHẾT TRƯỚC HOÀNG HÔN - Trang 59

“Không hề, em rất tiếc,” tôi nhún nhường đáp. “Em chỉ thấy anh phát

sáng thôi.”

“Em thấy được à?” Anh lại có vẻ bị bất ngờ.

“Tất nhiên. Những người khác không thấy à?”

“Không. Lạ thật đấy, Sookie.”

“Nếu anh đã nói vậy. Mà anh bay lên cho em nhìn được không?”

“Ngay ở đây à?” Bill có vẻ thích thú.

“Đúng vậy, sao lại không chứ? Trừ phi có lý do nào đó?”

“Không, chẳng có lý do gì cả.” Anh buông tay tôi ra và bắt đầu bay lên.

Tôi thở dài sung sướng. Anh bay lên giữa trời đêm, sáng lấp lánh như

phiến đá cẩm thạch trắng dưới ánh trăng. Khi nâng người lên gần một mét,
anh bắt đầu trôi lơ lửng. Tôi nghĩ anh đang mỉm cười với tôi.

“Mọi ma cà rồng đều có thể làm vậy à?” tôi hỏi.

“Em hát được không?”

“Không, chẳng cất nổi giai điệu nào cả.”

“Vậy đấy, không phải tất cả chúng tôi đều có những khả năng giống

nhau.” Bill hạ dần xuống và nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. “Mọi người đều
quá hà khắc với ma cà rồng. Còn em thì có vẻ không như vậy,” anh bình
luận.

Tôi nhún vai. Tôi là ai mà có thể hà khắc với những gì bất bình thường

được chứ? Anh có vẻ hiểu, bởi vì sau một lúc chúng tôi cùng rảo bước
trong im lặng, Bill hỏi, “Nó luôn khiến em thấy nặng nề à?”

“Vâng, luôn luôn.” Tôi chẳng nói khác được, mặc dù không hề muốn

kêu ca. “Hồi em còn nhỏ là quãng thời gian tệ hại nhất, vì em chưa biết
cách dựng lên rào cản tâm trí nên đành phải nghe cả những suy nghĩ mà
đáng ra em không nên nghe, và tất nhiên, em lặp lại nó như bất kỳ đứa trẻ
nào khác. Ba mẹ không biết phải làm gì với em. Đặc biệt, chuyện đó làm ba
em xấu hổ. Mẹ cuối cùng cũng quyết định đưa em đến bác sĩ tâm lý, những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.