CHẾT TRƯỚC HOÀNG HÔN - Trang 69

“Sếp của con,” bà nói. Bà thích Sam, và anh ấy hẳn vừa nói điều gì đó

làm bà rất vui vì bà đang cười tươi như mèo Cheshire

(2)

_ vậy.

“Chào anh, Sam,” tôi trả lời điện thoại, giọng không mấy vui vẻ vì biết

chắc quán hẳn đang có chuyện.

“Dawn không đến được, cô gái thân mến,” anh nói.

“Ôi... chết tiệt,” tôi bật thốt, biết rõ mình sẽ phải đến làm thế. “Em cũng

có kế hoạch mà, Sam.” Đó là màn phủ đầu. “Anh cần em khi nào?”

“Em làm từ năm đến chín giờ được không? Thế thì đỡ cho anh quá.”

“Rồi em có được nghỉ bù buổi khác không?”

“Dawn sẽ chia ca với em một buổi tối nào đó nhé?”

Tôi văng vài lời tục tĩu, trong khi bà đứng ngay cạnh với vẻ mặt nghiêm

nghị. Tôi biết thừa lát nữa mình sẽ nhận được một bài giáo huấn đây. “Ôi,
được rồi,” tôi miễn cưỡng đáp. “Vậy gặp lại anh lúc năm giờ.”

“Cảm ơn em, Sookie,” anh nói. “Anh biết có thể trông cậy vào em mà.”

Tôi cố vui với câu khen của anh. Nó có vẻ là ưu điểm chẳng mấy tích

cực. Bạn luôn có thể nhờ Sookie giúp đỡ vì cô ấy không có cuộc sống
riêng!

Tất nhiên, đến chỗ Bill sau chín giờ cũng chẳng vấn đề gì. Dù sao thì

anh cũng thức cả đêm mà.

Công việc chưa bao giờ có vẻ chậm chạp như thế. Tôi không tài nào tập

trung đủ độ để có thể giữ vững rào cản tâm trí của mình vì tôi không ngừng
nghĩ về Bill. May là không có quá nhiều khách hàng, nếu không thì có khi
tôi đã buộc phải nghe đủ thứ rác rưởi rồi. Dù sao thì, tôi đã phát hiện ra
Arlene bị chậm kinh, và chị sợ mình đã có mang, vậy là trước khi có thể
kiềm chế được, tôi đã ôm chị thật chặt. Chị nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi, và
rồi mặt chị đỏ bừng lên.

“Em đọc tâm trí chị đấy à, Sookie?” chị hỏi bằng giọng cảnh cáo.

Arlene là một trong số ít người đơn giản chấp nhận khả năng của tôi mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.