CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 100

khô sim dại, chẳng ngõ ngách tìm ra để quay quắt lối chân chị trở về tìm
viếng, lệ ứa theo từng bước không đành.

Biết bao giờ Thuyền trở lại đồi xưa? Người bạn gái của chị thuở học trò

đã có lần nhắn hỏi trong một bài viết. Hay Thuyền đã chẳng hề ra đi ? Có
phải ngôi mộ liệm cất tình xưa vẫn cát bụi im lìm trên lưng đồi mùa hạ Huế
nắng chang đó sao?...

Họ thương nhau. Người thanh niên Huế đi học rồi dạy học ở những ngôi

trường trên cùng một phía của con đường xanh bóng cây long não và giòng
sông hiền hòa con nước chảy về xuôi. Ðời anh êm đềm bóng mát cổ thành,
thân thuộc khúc phố nhỏ nhoi và con đường quen chẳng mấy dài hơn sáu
vài cầu phủ phê đôi bờ buổi sáng đến trường, chiều cuối tuần qua phố. Bà
mẹ Huế cưới vợ cho con, tìm dâu cho mình. Chị Thuyền mất người yêu.
Huế đem tới cho chị Thuyền tình yêu rồi lại lấy lui. Ngày chị Thuyền bỏ
Huế mà đi, nước mắt chị rơi nhòa giòng sông, rớt ngược vào tim rồi ở đó
dột nát mái đời.

Rồi chị lấy chồng, làm mẹ. Rồi phận nước đẩy đưa, tình nghĩa đổi thay.

Cuộc trăm năm dài chưa đủ một nửa đời người đã đứt gánh giửa đàng. Trên
vùng đất lưu cư, chị Thuyền tần tảo làm mẹ, làm cha, nuôi dạy con cái nên
người. Chị dựng vợ, gả chồng cho con, trọn vẹn những cuộc tình duyên có
trầu cau. Tuy bận rộn, lòng chị Thuyền vẫn chắt chiu từng kỷ niệm yêu
thương ngày cũ. Cuộc sống thiếu hạnh phúc mà nhiều tai ương và cuối cùng
là cái chết của người yêu thuở đầu đời vẫn khiến chị âu sầu mỗi khi nghĩ về.
Hạnh phúc lứa đôi của các con và sự ra đời của đứa cháu nội kháu khỉnh đã
giúp chị Thuyền nguôi ngoai mà sống vui trong cảnh gia đình êm ấm. Cho
đến đêm qua...

Trên đường trở lại Paris, người đàn ông miên man nghĩ về tiếng cười

ngọt xớt của chị Thuyền trong khu vườn cây trái sau nhà. Bốn mươi năm
trước. Hình như là hàng cây mảng cầu vừa lớn. Cũng có thể là những cây
chanh. Ông mường tượng từng chùm hoa trắng thoảng hương xưa. Mười
năm sau. Một buổi chiều theo tàu về trốn bảo trong thành phố vịnh biển quê
hương. Ngồi chờ mưa tạnh trong quán Chiều Tím cạnh ngôi nhà cũ, gã lính
giang hồ bâng quơ nhìn vườn cây sum suê lá. Có lẽ chị Thuyền đang ở một
nơi xa nào khác. Còn lại hình ảnh đôi mắt dáng thuyền cười xanh như lá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.