CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 131

kéo sập những giá trị nhân sinh được vun xới từ lâu đời khiến xã hội đảo
điên, gia đình tan nát, thầy trò bằng hữu cạn lẽ nghĩa nhân. Tất cả chỉ còn là
đong lường đo đếm.

Những đêm tù mòn mõi non cao, trằn trọc cho dài thêm cơn mưa nguồn

không ngớt hột, hắn vẫn thường nghĩ về ngọn đèn tỏa hơi ấm hồi sinh cho
chú gà nhỏ buổi chiều bão rớt thuở đầu tình. Sợi tóc mai ấp ủ thơ ngây cho
mắt em đăm đắm tự tình là ngọn đèn tình yêu sáng hoài trong hồn anh bão
lộng. Tay mân mê chiếc tô nhựa, hắn chợt muốn dang tay ôm ghì hình ảnh
thương yêu của con gái đang vội vã bước-chân-vừa-lên-ba nhỏ nhoi để kịp
trao cho bố cái bát ăn cơm ở đầu lối cát. Mắt con ngây thơ chưa hiểu
chuyện đời mà mắt mẹ thì rưng buồn lời hẹn chờ chung thủy. Hai đôi mắt
tình yêu đẹp tuyệt trần buổi sáng cuối một mùa xuân đã xa xôi. Đôi mắt đã
giữ hắn ấm lòng, mớm sức cho hắn từng ngày tù tội. Là ánh đèn chong rực
sáng chân trời tự do phía ngoài vịnh biển...

Tiếng reo vui của đứa cháu nhỏ khiến người đàn ông sực tỉnh cơn mê.

Đứa bé gái ôm lọ hoa đon đả đi về phía ngôi nhà hàng xóm vừa lên đèn.

- Ngoại ơi, Má chở ông Rock về rồi.
Ông vui mừng nhìn thấy người bạn lớn của mình có vẽ đã hồi phục bình

thường.

Năm trước đây, trong buổi trình diễn của một nhạc sĩ lão thành từ miền

Nam lên, ông ngồi lặng người xúc động khi người điều khiển chương trình
giới thiệu nhà văn sắp ra nói chuyện. Đó là lần đầu tiên ông có dịp gặp gỡ
người lính viết văn nổi tiếng miền Nam những năm cuối cuộc chiến. Ông đã
đọc nhiều lần, như mới đọc lần đầu, những tác phẩm được viết từ tim, từ
cơn giận xé lòng hay sự chán chường bộc trực của người lính trên chiến
trường tồi tệ. Chân anh bước qua vùng quê hương điêu tàn chập chùng
truông phá, nơi anh sinh ra rồi mẹ cha gồng gánh bỏ đi, xa lắc mơ hồ kỷ
niệm. Mắt anh mở trừng nhìn những người lính đồng đội chết anh dũng bên
cổ thành, trong cánh rừng cao su khét mùi thuốc súng hay tử thi người lính
bên kia màkhi còn sống đã là những âm binh xanh xao thiếu máu trong
thâm u của cánh rừng mật khu dày đặc thiếu sinh khí. Ông cảm thấy thật
gần gũi, bởi vọng động đâu đó một phần kỷ niệm chính mình qua những
trang viết man mác địa danh, tên đường, hàng cây, bờ sông, bãi biển, ngôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.