Một buổi chiều cuối mùa hè, gió Lào thổi rần rật qua dãi đất một thuở
Hóa Châu xưa làm rát mặt người. Cơn gió nóng như lửa tràn lướt qua mặt
phá im lìm soi bóng khoang trời không một bóng mây chìm. Mạ Ngâu bụng
đã lùm lùm đứa con đầu lòng theo chồng đi dạo dọc theo bờ phá hóng chút
hơi nước mát từ biển. Sự xuất hiện đột ngột của gã lính Tây say khướt đang
bước quàng xiêng theo bờ nước khiến Mạ Ngâu hoảng sợ trong giây phút.
Có chồng cầm tay trấn tỉnh, Mạ Ngâu nhìn tên lính viễn chinh và nhận ra
nét mặt thú dử mà nàng vẫn nhớ như in những lần nằm chộ giữa đêm. Mạ
Ngâu bương bã đi mau nhưng rồi bổng nhiên quay lại nói với chồng.
- Eng ôm thằng Tây ni lại cho tui đập hắn một trận.
Nhìn ánh mắt vợ, Trình chẳng cần hỏi han vội đi tìm bẻ một nhánh cây
đưa cho vợ rồi ôm vật gã lính say mèm nằm sấp trên cát. Mạ Ngâu đập túi
bụi tên lê-dương rồi bỏ chạy tới dựa lưng vào một cây dương đứng thở dốc.
Trình dìu vợ ngồi xuống bên mình, cười hỏi.
- Mạ Ngâu mi đập mà hắn say như chết rứa thì có ăn thua chi mô?
- Răng không ăn thua. Đập cho hắn tởn không dám vác mặc lên Mỹ
Xuyên phá phách nữa, cho đàn bà con gái trên nớ nhờ.
Mạ Ngâu kể cho chồng nghe chuyện rủi mà may thoát khỏi tai họa một
đời mấy năm trước đó.
- Chừ thì tui yên bụng rồi, hết phải nằm thấy cái bản mặt dơ dáy của hắn.
Vợ chồng yên lặng ngồi bên nhau nhìn hoàng hôn buông trên mặt nước
đang chuyển sang màu tím lặng pha hồng. Đêm xuống mau thả chiếc khăn
choàng đen lên mặt phá bất chợt mênh mông. Họ trở về nhà, chân bước
cũng nhẹ như lòng.
Cuối năm đó Ngâu về nhà mạ đẻ con so. Mệ Cửu khoe khắp chợ thằng
cháu ngoại đầu của mình. Cả nhà trong Bao Vinh tíu tít ra Mỹ Xuyên thăm
cháu. Đôi bàn tay to lớn thô tháp của ôn Thợ Vĩnh chuẩn xác khéo léo với
cưa đục bao nhiêu thì càng vụng về lúc bồng ẳm thằng cháu đích tôn bấy
nhiêu. Ôn cha trẻ Trình thì mỗi cuối tuần đều đếm từng giờ từng phút để tìm
cách ra làng thăm vợ con.
Ngôi nhà bên phá rộn ràng với tiếng khóc trẻ thơ. Lại càng rộn ràng hơn
những năm sau đó. Mạ Ngâu đẻ sai như bầy gà của mạ thời con gái, ba năm
hai đứa ra đời đều đặn vuông tròn. Mỗi lần tết lễ, giổ chạp về làng, nếu Mạ