CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 167

Nhà Có Cây Ngô Đồng

Phan Thái Yên

B

uổi chiều xuân gió lặng nắng vàng hiu. Xóm nhà sau cửa biển im lìm

nằm trên cát không muốn lay thức giấc ngủ nướng của đám dân chài sắp
phải ra khơi. Từ bãi sông lối cát mệt mỏi dấu chân người rải trườn theo con
dốc rồi ngẩn ngơ dừng lại nơi căn nhà trên đỉnh dốc đơn độc dáng cây ngô
đồng đương mùa hoa ửng thắm màu son. Dưới bóng cây lắc rắc hoa tàn rơi
trên khoảng sân đất đắp phẳng phiu, đứa bé gái chừng lên ba đang thủ thỉ
chơi chị em với con búp bê tóc vàng mà mắt vẫn ngóng chừng về phía bến
đò. Đầu hiên nhà một người đàn bà tóc bạc trắng ngồi trông cháu tay vẫn
thoăn thoắt bện dây võng. Mắt đứa bé chợt sáng rỡ nhìn con đò vừa cập
bến, bóng người thấp thoáng xuống lên. Bé vùng quăng con búp bê nằm
chổng chơ trên chiếu, ù chạy vào nhà.

- Ngoại ơi! Nội với má Nữ về tới rồi!
Dì Nơi ngừng tay bện dây vỏng ngô đồng, gọi vói vào nhà.
- Mẹ Nguyên coi mà dẩn bé Ni đi đón bà nội. Để bếp đó dì coi lửa cho.
Bé Ni cuống quít kéo tay mẹ lúc chị bối cao mái tóc xõa bước theo con.
- Dạ, nồi cơm đang sôi, nhờ Dì coi rút bớt lửa. Bé Ni hư lắm nghe! Đánh

hơi có kẹo bánh là quýnh lên.

Dì Nơi ngồi trông chừng cơm cạn, bà vùi mấy củ khoai lang vào bếp lửa

vừa dập. Vốc nước mưa mát lạnh giúp bà tỉnh táo như vừa sau một giấc ngủ
ngon. Bà mãn nguyện nghĩ tới cây ngô đồng mang từ đảo về, tự tay trồng
mấy năm trước đang nở mùa hoa đầu tiên. Đời bà góa bụa tưởng phải cam
chịu năm tháng cuối đời trong đơn độc nghèo khổ thế mà những người hiền
lương tử tế đã tìm đến, thân tình đùm bọc nhau lúc vui buồn. Trời Phật đã
mang đến cho bà ba cô con gái bà không hề dám mơ tưởng. Nữ, cô gái đảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.