đang đầy nghị lực luôn bên cạnh bà những khi cần kíp. Nương, đứa con
nuôi hiền thục nhân hậu, từ hải ngoại xa xôi vẫn luôn tưởng nhớ gởi gắm
đến bà như mẹ ruột. Ba năm qua, căn nhà trên đảo trống vắng mà đầy ắp kỷ
niệm con cháu tháng ngày trước khi vượt biên lại chan hòa tiếng bé Ni khóc
cười. Bà vui thấy mẹ của bé Ni đã tìm ra nghị lực sống chờ chồng đang bị
đày ải trên trại tù Gia Trung và tin tưởng vào tương lai hạnh phúc đoàn
viên.
Dì Nơi nhìn cánh hoa ngô đồng trên tay giữa lúc tiếng cười bé Ni đang
tung tăng trên lối cát vọng về. Bà nội bé Ni chào dì Nơi rồi nhìn cháu lắc
đầu.
- Mình già rồi chị ơi! Bước thấp bước cao lên dốc muốn hụt hơi mà bé
Ni cứ chạy lên chạy xuống, níu kéo bà nội đi cho mau.
Cao Nguyên đở hộp bánh sinh nhật trên tay mẹ chồng.
- Bé Ni hư quá! Ham ăn bánh nên hối Bà Nội luôn miệng.
Bửa ăn mừng bé Ni tròn ba tuổi rộn rã tiếng cười nói trẻ thơ và tình thân
gia đình. Nữ cười nhìn dì Chức vui vầy với cháu.
- Bà Nội vui chưa!? Rứa mà suốt buổi sáng dì cứ tấm tức răng không
chịu để cho bé Ni về Hội An thăm bà nội.
Dì Nơi gật đầu đồng ý.
- Ở cái thôn chài nhỏ ni và ngoài cù lao Chàm, cháu Nữ “mua” hết rồi
chớ trong Hội An tai mắt nhiều, họ mà moi ra được thì mệt lắm. Mình phải
nấn ná, chờ cậu Tiệp được thả ra rồi tính.
Cao Nguyên phụ Nữ dọn thức ăn thừa trên bàn. Nàng giành bưng mâm
nồi ra nhà sau.
- Dì Nữ ngồi chơi với cháu. Chỉ mấy cái chén dĩa, chị rửa dọn một tí là
xong ngay.
Nữ ôm bé Ni vào lòng, vuốt lên mái tóc tơ mềm.
- Bé Ni muốn lên đồi dương nhìn biển với mẹ Nguyên và má Nữ không?
Bé Ni thòm thèm nhìn nửa chiếc bánh sinh nhật và những gói quà vừa
mở trên bàn. Bé vẩu môi suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu tụt khỏi Nữ, sà vào
lòng bà nội.
- Được rồi! Bé Ni nhớ nghe. Ngày mai má Nữ sẽ mua một cái bánh to
gấp đôi về ăn một mình.