CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 205

sơ xin bảo lãnh cho gia đình được đoàn tụ với nhau. Dù gì cũng còn chút
tình nghĩa vợ chồng. Nghĩ tới tương lai của bé Lục-Hà phải lớn lên trong xã
hội dung tục, lừa đảo, ráo cạn tình người, ba rất lo lắng và tội nghiệp cho
hai mẹ con nó.

Dũng vâng lời cha. Điều còn lại là đợi chờ và xa cách mà anh không

thường khi nghĩ tới. Khoảng cách giữa hai người không chỉ là một đại
dương xa. Là hai cảnh đời cách biệt. Là lần người vợ tìm thăm anh với mưu
định lọc lừa tuy sự cần thiết của xác thân vẫn luôn thiệt thà như cảm giác.
Là lần người chồng đành đoạn bỏ đi trong căm hận chua cay. Chăn gối cũ
phai hương tàn tạ trong căn nhà kỷ niệm ẩm thấp dập vùi qua bao mùa mưa
nắng. Dũng cố gắng nhưng không thể nào hình dung được cảnh sống hai mẹ
con trên thành phố cao nguyên mù tăm, tất cả đã xa xôi như tiếng còi tàu
mất hút trong lãng đãng sương mù.

Trời đã vào khuya. Người đưa thư vẫn ngồi im lặng dưới mái hiên ngập

bóng tối. Lòng bay xa mông lung về những ngày rất cũ, tuy muộn phiền
nhưng anh chỉ muốn vẩn vơ ở đó để khỏi phải trở về đối mặt với cảm giác
thèm muốn căng rần. Anh nhắm mắt không nhìn nhưng hình ảnh còn đọng
trên võng mô tròn căng bật lộng trong đêm từng cơn sóng trào đầm đìa cảm
xúc. Anh nghĩ tới bóng dáng người đàn bà trong giây phút cuối thoát thân
thành cánh bướm. Suối tóc đen tuyền buông lơi trên vùng sa thạch rợp óng
cát vàng mơn man bờ ốc đảo rền xanh bóng lá.

Người đưa thư bước ra khỏi bóng tối hiên nhà. Con đường vắt qua đêm

khuya im lìm những ngọn đèn chong chờ sáng, hao hớt từng vũng ánh sáng
vàng vọt nhỏ dần chìm khuất. Anh nghĩ tới một tiếng thở dài, đã từ lâu lắm
còn vương...

Người đàn bà chợt tỉnh vì tiếng chuông gọi cửa tưởng trong mơ. Nàng

run rẩy mở toang cánh cửa khép kín. Đêm bao la bên ngoài. Người đàn ông
đứng đó, khuôn mặt chìm trong bóng tối mà gần gủi như tiếng chuông réo
gọi giữa cơn mơ làm hồng da thịt nàng. Bóng tối phủ quanh, lột trần cảm
xúc. Chút lụa là cuối cùng rớt chìm xuống đêm thâu. Đêm rưng rưng da
thịt, ngừng trôi.

Một lúc nào đó họ thức dậy, lạc loài ý niệm thời gian nơi chốn. Giữa sàn

bếp thô cứng mà cứ ngỡ là êm đềm chăn chiếu. Họ ôm chặt nhau cố ghì níu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.