CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 207

cho đêm ấm tràn vào, tiếng xác thân vật vã cơn giật động nhấp nhô như
sóng cuốn vùi. Dải lụa đỏ mềm mại đong đưa trên cánh cửa như cánh tay
vẫy gọi.

Cho đến một ngày, người đưa thư chờ mãi mà bóng chiếc khăn quen vẫn

không thấy treo bên rãnh cửa. Trong chừng mực đã hứa hẹn, anh như con
sói hiền kiên tâm chờ dấu lụa hồng của cô gái choàng khăn sẵn lòng. Đến
lúc có thư để phát tận nhà, anh khấp khởi mừng bấm chuông gọi cửa. Người
ra nhận thư là một ông lão người Trung Đông mới định cư. Hôm đó người
phát thư lại là người nhận thư buồn bã. Vì tương lai của đứa bé, người đàn
bà đã quyết định đoàn tụ với thân nhân ở Hoa Kỳ. Nàng không muốn
chuyện giã từ, chỉ buồn thêm cho kẻ ở người đi.

Người đưa thư đứng yên lặng cả hồi lâu bên giàn bông giấy. Nghĩ tới

đêm cuối cùng hai người làm tình trút cạn cho nhau, anh chợt hiểu ra... Giữ
được chừng mực này cho đến một lúc nào đó... cũng đã là hạnh phúc không
ngờ. Anh nghĩ tới câu nói của người đàn bà lúc bước xuống bậc thềm nhà
loang nắng.

Trong một thời gian dài, hàng ngày đi phát thư ngang nhà, người đưa thư

vẫn nhìn qua cửa sổ mường tượng bóng người đàn bà Trung Đông thấp
thoáng sau rèm cửa. Anh hi vọng, ở một nơi nào đó, có lẽ người đàn bà
đang sống vui với đời mình, thiết tha nhịp đập trái tim đơn giản đắm say.

Năm cuối trước ngày mẹ con được phép rời khỏi nước, người đàn ông

nhận thư của bé Lục Hà đều đặn hơn. Theo thời gian, những tờ thư lời lẽ
ngây ngô, năm sáu hàng đã đầy trang giấy, dần dà được thay thế bằng
những trang thư chữ viết mềm mại, đầy niềm hi vọng háo hức về cuộc sống
mới và niềm vui sắp gặp lại người cha chưa hề gặp mặt. Đối thoại giữa cha
mẹ chỉ là những câu nhắn hỏi ngại ngần vào cuối tờ thư.

Những tuần lễ đầu tiên sau ngày người cha đón mẹ con về nhà, sự tíu tít

bận rộn về sinh hoạt ăn ở, trường lớp cho cô bé Lục Hà, đã giúp họ phần
nào giữ được tự nhiên cho đến khi đêm về, lúc chỉ còn hai người trong
phòng riêng vắng lặng. Họ không biết bắt đầu lại từ đâu. Quá khứ tuy xa rồi
nhưng vẫn còn đó chẳng cần lục lọi. Hơn mười năm, người vợ sống đời ăn
năn thầm lặng, vất vả nuôi con trên góc phố sương mù. Lầm lỗi cũ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.