CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 221

Chuyện đời người bạn tự tha phương được kể ra giữa những cơn say làm

ông buồn bã nhớ nhiều về quá khứ đời mình tưởng đã chìm đắm trôi sông.
Ôn đi về phía bờ sông, vốc nước vả ướt mặt. Ôn đầm người xuống nước,
tiếng sóng bên tai âm trầm nhịp đập của dòng sông đang thở quyện lẫn đâu
đó tiếng máy con đò đưa xác người họa sĩ xuôi dòng về lại với gia đình. Ôn
thấy trong trí nhớ mình xóm Bao Vinh lao xao con đường lát gạch mấp mé
bờ nước. Màu gạch đỏ cũng tươi tắn như trong cơn mộng của bạn mỗi đêm
về. Nằm trăn trở nhớ quê, nhớ đời mình... Từ một biển xa.

2.
Chuyến xe khách cuối ngày từ bến xe chợ Đông Ba đưa người sinh viên

trường Mỹ Thuật lên tới Văn Thánh lúc trời đã nhá nhem tối. Nhớ lời dặn
của người liên lạc, anh quảy túi xách lên vai đi nhanh về phía làng Ngọc
Hồ. Chân bước mà lòng thì ngổn ngang bao nỗi buồn lo ngại ngùng lẫn lộn.
Anh buồn vì sắp phải bỏ nhà, bỏ phố, và lo lắng cho cuộc sống xa lạ sắp tới.
Huế sau tết Mậu Thân đã rõ mắt nhìn tang thương đổ nát, phân tán chia lìa.
Không còn những ngày sinh viên hào hứng, la cà ở Trương Định uống café
và cảm thấy mình cao lớn. Khúc phố Trần Hưng Đạo âu sầu nhớ bạn. Quán
Lạc Sơn rộn ràng lớp người gươm súng. Chân chẳng buồn qua lối về Bãi
Dâu vì cô học trò nổi tiếng ngổ ngáo và đẹp tản thần đã bỏ nhà, bỏ trường,
bỏ quán chè nhạc tiền chiến, vô bưng. Một số đông bạn bè đã vào Đà Nẳng
hay Sài Gòn để trốn lính hoặc đi lính. Một số thì ngưỡng mộ quyền năng
sinh sát của nhóm người từ núi về, tay thử nhúng chàm để thỏa chút lòng
còn mang mối mặc cảm tự ti cũng đã kéo theo nhau vào núi. Chỉ còn anh và
một nhóm nhỏ bạn bè ở lại thành phố. Từng chiều rời rạc bước chân qua
triền dốc đoạn đành của chiếc cầu gãy nhịp. Vai cầu cong oằn chúi vào nhau
cũng buồn như lòng người đi trên cầu lo lắng về một tương lai không lối
thoát đầy thách đố. Gần đây, trong sự hối thúc của lệnh động viên nhập ngũ,
ba mạ anh đã đồng ý cho anh vào vùng giải phóng qua sự móc nối của bạn
bè để tạm lánh một thời gian chờ hòa bình đến.

Mãi suy nghĩ vẩn vơ, anh đến điểm hẹn ở bìa làng lúc nào không hay.

Anh lo sợ nhìn màn đêm như tấm vải sô đen đang phủ trùm lên cảnh vật
quanh mình. Người giao liên đã đứng chờ anh tự lúc nào, ra dấu đi về phía
bờ sông. Không kịp nghĩ đến dáng đi uyển chuyển mà nhanh nhẹn của bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.