CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 228

Chỉ sau vài năm trong cảnh sống gia đình bế tắc, với chiếc bàn chải đánh
răng trong túi áo và chai rượu trên tay, anh bỏ nhà từ giã người đàn bà đã
không mang lại sự bình an trong tâm hồn anh vẫn mãi hoài tìm kiếm. Hội
họa, nỗi cô đơn trong nuối tiếc dằn vặt chẳng nguôi...và như thế người họa
sĩ sống cuộc đời mình, từng ngày, bắt đầu bằng cơn say vào buổi sáng.

Sự bồng bột oan khiên thời tuổi trẻ đã khiến anh và biết bao người cùng

trang lứa ngờ vực chối bỏ hạnh phúc niềm vui đến trong tầm với. Chỉ để rồi
chẳng thể nào tìm lại được trong suốt quãng đời còn lại. Cô học trò duyên
dáng hồn nhiên, sống trọn vẹn cho tình yêu bên bờ nhân duyên đành đoạn.
Cô gái Gio Linh héo hon bầu ngực, gồng gánh nước sông dưới bóng trăng
lu khuyết huyễn giấc mơ tàn. Người đàn bà trên vùng đất lưu vong, sòng
phẳng trong cuộc sống và tình yêu. Bức họa đầu tay anh vẽ bằng tất cả đam
mê thuở vừa yêu, hoang sâu bờ mắt tím và dáng em dìu dặt quán chiều. Bức
tranh cổ động đỏ xanh, cánh tay cô gái nắm chặt giương cao hô hào nhân
dân ra sức thi đua lao động. Những họa phẩm được trang trọng trưng bày tại
các phòng triển lãm kiêu kỳ ở Sydney, Melbourne, Paris... Anh say bằng
những chai rượu đắt tiền để rồi giữa cơn say hình ảnh quá khứ thoắt động
trở về vỡ tràn bờ nuối tiếc. Người họa sĩ bồi hồi nghĩ tới hình ảnh gã trai tơ
lúc hắn luống cuống giấu món quà tặng tình yêu đầy đam mê vào bụi hoa
trongvườn nhà cô gái... Anh có tất cả và anh đã khờ dại bỏ đi.

Sự hối tiếc đã thôi thúc người họa sĩ về bên nguồn sông xưa. Như con

thú hoang trở về hang động thoa liếm vết thương đau, anh trở về tìm lại dấu
vết yêu thương ngày cũ, mong vá víu manh áo đời đã quá tang thương.

4.
Chuyện đời người họa sĩ đắng cay như từng hớp rượu mạnh ép mời ôn

Thiên ráng uống để bạn vui. Quán chiều bên bến đò im bặt tiếng cười nói
của nhóm khách cuối ngày vừa rời quán cho kịp chuyến xe nôn nóng đợi
trên cầu. Gió từ sông thổi ruồng qua dãy bàn ghế lỏng chỏng, trơ trọi hai
ông già ngồi trăn trải lòng mình qua men cay. Ôn Thiên lắng nghe tiếng
dòng sông trôi về xuôi, xốn xang sóng động trong hồn rêu phong bờ đá.
Biết bao mảnh đời đi qua bến đò Tuần bằng bước chân tình cờ của định
mệnh. Họ tất tả lên rừng xuống phố, giết chóc khóc cười, sống vội sống
mòn, than vãn trần tình, đi biệt. Ôn Thiên vẫn một đời ở lại, âm thầm như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.