CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 230

cả là tiếng đời quen lạ vây quanh, là âm động cuồng quay vùng thính giác
bơ phờ nghe ngóng. Trong gian phòng nhỏ cuối quán trọ, chiếc phản gỗ mít
lâu đời trơn bóng là nơi ôn Thiên hành nghề tẩm quất kiếm sống qua ngày.
Tấm gỗ dày cả gang tay có bao cát chắn quanh cũng là trần che chắn cái
hầm trú ẩn đã bao lần giúp ôn sống còn qua hơn hai mươi năm súng đạn vô
tình. Trên tấm phản đó biết bao thân xác rã rời đã trong một giây lát nằm lại
thơ thới mà quên đi chiến trường mỏi mệt. Lính quốc gia, lính Sài Gòn, du
kích, bộ đội, nam, nữ... chỉ là những sợi gân cốt mỏi rời được ôn xoa bóp
chăm lo. Ở đó, có khi những mảnh đời đã được trải ra, kể lể, than thân...
trong lúc ôn Thiên chỉ im lìm lắng nghe và cần mẫn làm tròn công việc với
đôi tay nô bộc mù lòa.

Cho đến một đêm... Tiếng rên dồn dập lạ tai của o du kích và những

ngón tay bấu chặt lên người khiến ôn Thiên dừng tay nghe ngóng hỏi han.
Chỉ có tiếng trở người và chút âm thanh cấp bách vừa kịp ghì ríu trong cổ
họng. Lúc tay vừa chạm vào đôi bầu ngực căng tròn của cô gái thì trong
người ôn cũng chợt rùng rùng cảm giác trào ngợp khó tả làm tim đập nhịp
liên hồi. Hai con thú hoang vồ siết nhau trên vùng châu thổ cuộn sóng đam
mê mênh mang bờ bãi. Từ đó, căn hầm tăm tối là nơi họ chìm ngập vào
nhau cho thỏa thuê cảm giác mở toang trên từng phân li da thịt.

Ngày o du kích cho biết có thai, ôn Thiên vui mừng nhưng cô gái chẳng

nói năng chi. Vài tháng sau, cô gái cho ôn biết tập thể đã đưa nàng ra kiểm
thảo, buộc phải phá thai và đưa đi làm công tác giao liên ở vùng khác. Ngày
chia tay, cô gái nói cho ôn biết nơi nàng quăng giấu cái bào thai rồi lặng lẽ
bỏ đi. Ôn Thiên đã khóc suốt trên đường về làng Hồ nơi ôn chôn cất đứa
con vừa tượng hình hài. Và biết bao năm sau đó mỗi khi nghĩ tới cảnh sống
cô đơn đời mình.

Cách đây không lâu, trong ngày khánh thành chiếc cầu mới bắt qua sông

gần bến Tuần, ôn đang đứng dưới tàng cây ngô đồng thì nghe có tiếng phụ
nữ hỏi chào. Ôn Thiên đó hỉ !? ... Giọng người đọng vào tai thì cho dù bao
nhiêu năm ôn cũng chẳng thể quên. Huống chi... Ôn chợt rúng người, nghe
tiếng mình bật hỏi... Rứa O đó hỉ !? Tui đây... Tiếng trả lời nhỏ lại bước
theo người. Ôn Thiên đang lóng ngóng thì có người đẩy ôn suýt té . Tránh
ra cho đồng chí chủ tịch huyện đi cắt băng cầu mới...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.