CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 56

qua, những mất mát tìm thấy, lớn lên già nua, lựa chọn bức bách, bên này
bên kia... cho dù se lòng vẫn hoài hoài ở đó thiết tha như kỷ niệm.

Hắn ngỏ lời hẹn đón dì Ty sau giờ tan trường. Cô giáo trẻ e lệ, cắn môi,

nhìn hắn gật nhẹ đầu. Dì Ty trau chuốt trong chiếc áo dài lụa thêu, dịu dàng
bước chân đi về lớp học. Hắn mừng rỡ bắt gặp lại niềm thân thiết cũ. Hắn
nghĩ tới ngôi nhà cổ kính trong Thành Nội, gần cửa Ðông Ba, sau Tết Mậu
Thân. Cô sinh viên nhỏ nhắn thùy mị, tóc ngang vai đơn sơ, lặng lẽ dọn dẹp
khoảng sân gạch có hòn non bộ trước sân nhà.

- Ðứa mô vô nhà rứa Ty? Tiếng người cha già mù lòa, ho sù sụ, vẳng ra

từ nhà trên.

- Dạ, cháu ngoại bác Thông Tằm ra Huế làm công tác xã hội tới thăm.
- Giỏi hè! Con Thu mạ mi có thường không? Ba Mạ mi hay thiệt, dọn vô

lại Ðà Nẳng chưa được một năm thì ngoài ni bị tụi hắn vô phá tuơ hết.
Người mà chôn sống người thì không còn chi mà nói nữa.

Hắn bước vào gian nhà trên kính cẩn chào người bà con trưởng thượng

rồi lặng lẽ ra đứng hút thuốc ở đầu hiên nhà. Nhìn khuôn mặt xanh xao và
đôi mắt quầng sâu của người dì họ trẻ chỉ lớn hơn vài tuổi, hắn muốn trò
chuyện thân mật như những lần gặp trước nhưng sao quá ngại ngần. Cả một
thành phố đổ vỡ tang thương, chết chóc nghẹn ngào. Chỉ mới hai ngày giúp
đỡ dọn dẹp ở khu Tây Lộc mà cảnh đổ nát uất ức kinh hoàng đã làm hắn
buồn muốn khóc. Ðường Mai thúc Loan hoang vắng xác xơ. Chợ Xép bên
nhà tàn tạ vắng cảnh bán mua. Trong nắng chiều, cửa thành Ðông Ba đổ
xuống thiểu não như một thân xác tật nguyền.

Ðã hơn bốn năm, khuôn mặt gầy xanh của dì Ty và câu nói buồn như

tiếng thở dài vẫn đeo đuổi trong trí nhớ hắn. Người Huế ở đây đày đọa nhau
đến chỗ cùng mạt. Dì muốn được đi thật xa, đi ra khỏi bóng cổ thành âm u
đang đè nặng lên đời sống với lề thói khắt khe.

Buổi tối hôm đó, trong ánh sáng mờ ảo của quán café bên bờ biển, dì Ty

đẹp thẹn thùng như cô gái mới lớn. Hai người ngồi nhắc lại buổi chiều mấy
năm trước. Dì Ty gầy xanh khóc đến quầng thâm vì Huế-của-dì tang thương
đã lặng lẽ nhìn từng sợi khói thuốc vấn vương mà nghe lòng mình cơ hồ tơ
động. Nhìn theo bóng người thanh niên đang bước ra khỏi cửa thành, nàng
đã ước ao chấp cánh bay cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.