CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 7

gái. Thôi thì ông rộng lượng thả cô em ra, chớ đánh cả cụm coi hổng đặng
đâu.

Người sĩ quan Hải Quân vỗ vai anh bạn lính mới quen, cười lửng lơ.
- Ðừng đoán già đoán non nữa ông ơi! Chẳng lẽ Tân Châu chỉ có một

Trúc một Mai thôi sao?

Ðoàn giang đĩnh cập sát nhau quanh cầu tàu trước sân đồn. Lính lố nhố

đứng ngồi, chuyện trò, chờ đợi. Một người lính chỉ tay về phía cái hầm nổi
cạnh đồn lính, hứng khởi kể lại chuyện nghe được từ câu lạc bộ.

- Khu gia binh dã chiến đó! Ai muốn nghe ngóng chuyện hào hứng thì

ôm mùng mền lên đó, ngủ qua đêm sẽ biết ngay.

Khu gia binh trước đây là trung tâm hành quân của các đơn vị Biệt Kích

Mỹ. Cái hộp sắt khổng lồ được đắp bít bùng bằng nhiều lớp bao cát, chỉ
chừa một cửa ra vào và những ống thông hơi trên nắp. Căn hầm mát lạnh,
tối như hũ nút lúc đêm về. Vợ lính chờ chồng đi kích đêm hay những người
đàn bà dễ tính theo đàn ông vào ngủ ở đó. Trong canh khuya khó thấy mặt
người, thân xác buông thả khơi dòng cho ngọn sóng cảm giác trào dâng.
Cơn xúc động không thể cắn răng có khi thoát thành tiếng rên gào làm xốn
xang vành tai nghe ngóng. Giữa tối tăm mê đắm, căn hầm trở thành khu
rừng nguyên thủy. Bầy thú hoang dã vô luân liếm mép rình rập, đồng lõa
đưa nhau đến biên cương mới rợi cảm xúc, vồ vập nhau qua từng hơi thở lạ
điếng đam mê.

Cách đồn không xa về phía Giang Thành có cái quán nhỏ nằm sát bờ

kinh. Tàu thả người sĩ quan và nhóm lính xuống quán cà phê rồi quay ra
nằm rải rác hai bên bờ. Ðoàn giang đĩnh đen xám như bầy trâu đầm mình
trong nước nghếch mặt nhìn trời, nghe ngóng làm quen cảnh trời nước quen
thuộc mà xa lạ. Dòng kinh bất trắc. Cánh rừng lảng vảng rình rập nghi nan.
Ðồng lúa dậy thì trổ đòng xanh ngút mắt. Khoang trời nõn nà mây trắng la
đà vướng vất trên nóc hàng cây thốt nốt vàng óng nắng chiều. Bầy vịt trời
mỏi cánh, sà thấp rồi mất hút đâu đó giữa đám ruộng nước. Có bóng chim
đơn côi xoải cánh bay về núi. Chiều rồi. Dòng sông biên giới lặng lẽ như
một nỗi buồn rất cũ. Chàng đặt ly cà phê nguội lạnh xuống bàn bên trang
sách mở hờ. Ngón tay vô hồn vuốt nhẹ lên hàng chữ khắc vụng về trên mặt
bàn. Quán Biên Thùy. Chàng chợt cảm thấy lòng mình chênh vênh hụt hẫng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.