- Anh Sơn ơi! Tôi nói với anh Sơn chuyện này: tôi không
phải người Mán, anh Sơn biết chưa?
Sơn biết chuyện ấy đã lâu, từ khi mới đến lũng. Nhấn
thường hay nói, nhưng lần nào Nhấn nói lại cũng như nói
một chuyện mới lạ. Tuy nhiên, Sơn đã hiểu khi nào Nhấn
muốn nói lại như vậy là trong lòng Nhấn đương có một
điều ngẫm nghĩ vừa như buồn bã, vừa như tin yêu. Cho nên
Sơn im lặng, Sơn đợi Nhấn nói. Phải, Nhấn không phải
người Dao. Dù cái áo tay chàm rộng rách lướp tướp kia, dù
mái tóc kín gáy lại xõa xuống khuôn mặt sạm như một người
ngồi khói cả mùa đông vừa bước ra cửa rừng kia, ai chỉ mới
thoạt trông tầm vóc người nhỏ lẳn và con mắt sắc, vành
cằm nở, cũng biết được Nhấn không phải người Dao.
Nhấn nói:
- Năm xưa, mẹ tôi bán tôi lên Mán, tôi vừa đi vừa khóc, tôi
bảo: “Mẹ để cho ta khổ một mình thế này, bao giờ ta biết
cầm dao thì ta đi giết chết mẹ”. Nhưng đến khi tôi nhớn,
bố nuôi tôi đem tôi xuống cho gặp lại mẹ, thấy mẹ chỉ
khóc thì tôi cũng khóc, không còn nhớ đến con dao nữa.
Mới biết mẹ con tôi ai cũng khổ cả, không biết làm thế
nào cho hết được!
Nói đến đấy Nhấn lại khóc:
- Năm ngoái, tôi trốn xuống Mường Cơi tìm không thấy
mẹ đâu. Chết đói hay Tây giết, châu đoàn giết mất rồi.
Anh Sơn à, mùa này xong tôi lại xuống tìm mẹ tôi.
- Nếu tìm thấy thì Nhấn đón mẹ lên ở trên nương này.