CHIẾC ÁO XƯỜNG XÁM MÀU HOA ĐÀO - Trang 102

- Anh Sơn ơi! Tôi nói vi anh Sơn chuyn này: tôi không

phi người Mán, anh Sơn biết chưa?

Sơn biết chuyn ấy đã lâu, t khi mi đến lũng. Nhấn

thường hay nói, nhưng lần nào Nhấn nói li cũng như nói
m
t chuyn mi l. Tuy nhiên, Sơn đã hiu khi nào Nhấn
muốn nói l
i như vy là trong lòng Nhấn đương có mt
điều ng
m nghĩ va như buồn bã, va như tin yêu. Cho nên
S
ơn im lng, Sơn đi Nhấn nói. Phi, Nhấn không phi
ng
ười Dao. Dù cái áo tay chàm rng rách lướp tướp kia, dù
mái tóc kín gáy l
i xõa xuống khuôn mt sm như mt người
ngồi khói c
mùa đông va bước ra ca rng kia, ai ch mi
tho
t trông tầm vóc người nh ln và con mắt sắc, vành
cằm n
, cũng biết được Nhấn không phi người Dao.

Nhấn nói:

- Năm xưa, m tôi bán tôi lên Mán, tôi va đi va khóc, tôi

bo: “M đ cho ta kh mt mình thế này, bao gi ta biết
cầm dao thì ta đi giết chết m
”. Nhưng đến khi tôi nhn,
bố nuôi tôi đem tôi xuống cho g
p li m, thấy m ch
khóc thì tôi cũng khóc, không còn nh đến con dao na.
M
i biết m con tôi ai cũng kh c, không biết làm thế
nào cho hết đ
ược!

Nói đến đấy Nhấn li khóc:

- Năm ngoái, tôi trốn xuống Mường Cơi tìm không thấy

m đâu. Chết đói hay Tây giết, châu đoàn giết mất rồi.
Anh S
ơn à, mùa này xong tôi li xuống tìm m tôi.

- Nếu tìm thấy thì Nhấn đón m lên trên nương này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.