không nhận ra đấy là ai.
Hôm ấy, phiên Nhấn canh lũng cho các nhà đi phát
nương, Nhấn xách nỏ, đeo ống tên me (tên thuốc độc) len
lỏi hai ngọn núi rồi trèo lên trạm gác trên một cây cao nhìn
xuống thung.
Dưới kia, rành rành đồng Mường Cơi tròn như một đồng
tiền thủng lỗ đặt giữa cánh đồng. Chỉ là cục đất thế mà nó
đã sinh ra biết bao việc ác cho mọi người.Nhấn nghĩ: “Bộ
đội cứ về quấy đồn Mường Cơi ba lần, ba lần là nó phải
ngồi trong đồn thì các lũng ta gặt mùa được yên”. Rồi lại
lan man bồn chồn: “Bao giờ ta đi bộ đội với anh Sơn về
đốt đồn Mường Cơi, đuổi hết Tây, hết quan châu, thì cứu
được em ta về”.
Vừa vót tên, Nhấn vừa nghĩ. Giữa lúc ấy, Nhấn trông ra
thấy khe núi phía nương cũ bốc khói. Bên ấy bây giờ chỉ
còn một mình mẹ. Ai đốt gì vậy? Hay là Tây đã lên nương?
Nhấn vội nhảy xuống đất, rẽ lau luồn lên gò
gianh.Buổi sáng nào cũng thường nghe vượn hú trong vách
đá trước mặt. Nhưng sáng nay không nghe tiếng. Đàn vượn
sáng nay sợ cái gì? Hễ nghe tiếng vượn kêu xa hay kêu gần
cũng biết được có người đi qua chỗ nào. Thế này tất có
người lên nương, vượn câm lặng đã chạy tiệt cả đi rồi. Ai vào
nương? Lũng này chẳng có ai trở lại nương. Chỉ một mình mẹ
ta ở nương. Có thể Tây đã luồn qua núi bên kia sang. Thế
ư
? Ai đi qua vách đá mà vượn sợ chạy? Ai đốt khói to thế
kia? Nhấn kéo ống tên, cầm sẵn một nắm. Rồi cứ đỉnh
gò cỏ tranh, Nhấn trườn lên đứng một chỗ thật cao, đánh mõ