CHIẾC ÁO XƯỜNG XÁM MÀU HOA ĐÀO - Trang 5

Trên mui bỗng lóng lánh một trời sao. Con thuyền đêm nao

cũng đi qua một trời sao ấy. Dù cho con người có cạn nước mắt
rồi cũng muốn hy vọng, như người chèo thuyền mong đến
bến…

Một đêm, Hạ ra khoang sau. Hạ ngồi một lúc thật lâu. Bốn bề

lặng ngắt. Những ngôi sao long lanh nhỏ lã chã những giọt nước
mắt xuống thế gian…”
(tr. 162)

Mt lần Hi ngh nhà văn tr, nghe gii thiu nhà văn Tô

Hoài lên phát biu ý kiến, c hi trường im phăng phắc.
Trái v
i s ch đi ca mi người, nhà văn lão thành lên din
đàn ch
đ nói vi các nhà văn tr mt câu: “… chừng nào chưa
phân biệt được “ mồm ” và “ miệng ” thì đừng có cầm bút…
”.
Tôi thiết nghĩ các b
n tr háo hc viết văn nên tìm đc
Chuyện đầm sen Đền Đồng Cổ , đc xong mà nhn ra được
vốn ngôn t
ca mình sao mà nó nghèo nàn, thm hi, xô
bồ đến thế thì dù có tiến hay thoái cũng là m
t s thc
nh
n hết sc có ích.

Thăm thẳm bóng người trong tp truyn ngắn này:

Bóng cô Cúc, “mt sinh viên người Huế đp tuyt trần”

được nhà văn Tô Hoài trao cho bn tho cuốn tiu thuyết
Đêm mưa “ mt chiều đông rét mướt” năm 1946 và tòa nhà
l
ưu nim “tiêu điều, m đm” ca bà Điềm (cô Cúc năm
x
ưa, nay đã tr thành nhà điêu khắc ni tiếng Điềm
Phùng Th
),... “trong những tủ kính trang nhã, phủ bụi mấy bức
khắc tự họa của nhà điêu khắc”.
(Hồi ký Tiểu thuyết đêm mưa)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.