Thời gian đầu, một tháng họp một lần. Công việc tiến triển
hơi chậm, anh Tô Hoài quyết định một tuần họp một lần.
Tôi nghĩ bụng đến tuần thứ ba không biết còn chuyện gì
để mà bàn, có khi phải hai, ba chầu bia mới hết buổi.
Nhưng không phải như vậy. Tô Hoài là một kho chuyện vô
tận, có khi một nghìn lẻ một buổi họp vẫn chưa hết chuyện,
không riêng gì chuyện văn hóa, văn nghệ, hình như chuyện
gì anh cũng biết, chuyện nào anh cũng nhớ vài ba chi tiết
đặc sắc, rất quan trọng. Không riêng gì những thời kỳ gần
đây, mà những chuyện thời Tự lực văn đoàn và Thơ mới, thời
Đề cương văn hóa và Văn hóa cứu quốc, những năm đầu
kháng chiến... anh Tô Hoài vẫn nhớ và nhớ tường tận.
Những chuyện anh hồi tưởng và kể lại bao giờ cũng hấp
dẫn. Anh rất quan tâm đến sự chính xác: tên người, địa
danh, niên đại, những sự kiện lịch sử và những chi tiết của
đời sống thực tại. Tô Hoài hay nhận xét về những chỗ sai,
không chính xác trong các bài báo, bài văn và công trình
nghiên cứu anh đọc nhưng tôi chưa thấy ai nêu những điều
không chính xác trong những trang viết của anh. Duy có
một lần Nguyễn Nguyên, một ký giả lão thành ở Sài Goòng
nói với tôi: “Trong bút ký, hồi ký của Tô Hoài có những chi
tiết thần tình, phải là một người sành ăn thì miếng thịt
chó ngon mới gọi là “đặm và phải chăng cái miếng thịt”. Chỉ
tiếc là trong một bài viết về “xóc đĩa” đăng trên Kiến thức
ngày nay hồi năm trước có những chi tiết sai, tôi có cảm
tưởng là Tô Hoài chưa từng bước chân vào sòng xóc đĩa.”
Nghe anh Tô Hoài hồi ức về “những năm tháng, con
người và cuộc đời”, tôi hình dung một lịch sử văn hóa, văn
nghệ khác, không giống như những điều được trình bày