điện ngầm và vì vậy mặc cho dân tình kêu than, cảnh sát vẫn khoanh tay
đứng nhìn, không hề thấy cần phải xem lại cách làm việc của mình.
Khi Bratton được thi định làm Giám đốc Sở cảnh sát, ông đã làm nên sự
thay đổi toàn diện trong nếp nghĩ của lực lượng cảnh sát thành phố chỉ
trong có vài tuần. Làm thế nào ông đã làm được như vậy? ông thực hiện
được điều này, không phải bằng vũ lực, không phải bằng các con số mà
bằng cách yêu cầu các Cảnh sát trưởng và các chỉ huy cấp thấp hơn, trong
đó có cả chính ông trực tiếp đi trên hệ thống xe điện ngầm từ ngày này sang
ngày khác. Trước thời Bratton, việc này chưa từng xảy ra bao giờ.
Mặc dù các con số thống kê cho thấy hệ thống xe điện là an toàn nhưng
thực tế họ đã phải nhìn thấy những cảnh tượng mà ngày nào người dân ở
đây cũng phải chứng kiến: một hệ thống xe điện đang đứng bên bờ vực hỗn
loạn, những toán thanh niên diễu xe hơi qua lại, nhảy lên cả những cửa
quay, người đi xe đạp luôn phải nhìn thấy những bức tranh tục tĩu, những
người ăn mày ngố ngáo và những kẻ nghiện rượu nằm đầy trên các băng
ghế công cộng. Lực lượng cảnh sát đến lúc này không thế lảng tránh thực tế
nhức nhối đó được nữa và tất cả đều phải công nhận rằng chiến lược hoạt
động hiện tại của lực lượng cảnh sát ở đây cần phải có sự thay đổi mạnh mẽ
và phải thay đổi ngay.
Việc chỉ cho người lãnh đạo cấp trên của bạn tận mắt chứng kiến thực tế
tồi tệ nhất cũng có thể nhanh chóng làm thay đổi cách suy nghĩ của họ.
Phương pháp này cũng có thể giúp họ nhanh chóng nhận ra yêu cầu của
người lãnh đạo của họ. Tuy nhiên rất ít người hiểu và vận dụng được sức
mạnh của phương pháp này. Họ thu hút sự ủng hộ của cấp trên bằng những
con số khô khan, thiếu tính cấp thiết và động lực tình cảm. Hoặc họ đưa ra
những ví dụ thành công nhất của các nhân viên của họ để tranh thủ được sự