CHIỀU HÔM LỠ CHUYẾN - Trang 117

Norobu chưa bao giờ thấy người lớn đối đãi với mình môt cách thân

mật như thế này; và nó cũng chưa bao giờ thấy họ ngập ngừng, ngần ngại
một cách buồn cười như thế này trước mặt nó. Hình như đây là một nghi
thứ đặc biệt nào đó của người lớn. Nó biết là họ sắp sửa nói ra điều gì và
điều họ sắp nói làm cho nó chán phèo. Tuy vậy nó thích thú ngắm nhìn
Ryuji và mẹ nó ngồi phía bên kia bàn ăn, vỗ về, chiều chuộng nó làm như
nó là con chim nhỏ bé, chưa biết gì, dễ sợ hãi và cũng dễ bị thương. Thực là
cả một màn kịch! Họ đã đặt con chim bé nhỏ lông tơ mềm mại, dịu dàng lên
cái mâm gỗ và trong lúc này, hình như đang nghĩ cách moi móc tim gan con
chim ấy ra mà ăn nhưng làm sao cho nó vẫn không phải buồn bã.

Norobu tự nó không hoàn toàn không có vẻ gì trái ngyược với dáng vẻ

khả ái mà nó biết là mẹ nó cùng Ryuji vẫn ra sức tưởng tượng nơi nó. Điều
cần thiết trong lúc này là phải làm sao cho mình trông ra một kẻ đang bị
người khác làm hại đây. Cuối cùng, Fusako bắt đầu:

“Noboru con ơi! Má muốn con lắng tai nghe kĩ những điều má sắp nói

ra vì đây là một việc to tát con ạ. Con lại sắp có một ông bố con ơi. Ông
Tssukazaki sẽ là bố con từ đây.”

Trong lúc lắng nghe, Noboru cố gắng giữ nét mặt thản nhiên và nó tự

tin là nét mặt mình lúc đó đang nghệt ra như ngỡ ngàng hết sức. Cho đến
lúc này thị mọi sự vẫn êm đẹp cả. Tuy nhiên nó không làm sao tưởng tượng
được những lời ngu ngốc mà mẹ nói nói sau đó.

“Ông bố đã mất của con là một người rất tốt. Năm con lên tám thì ba

con qua đời, hẳn là con nhớ thương ba cho ghê lắm. Nhưng má làm sao nói
lại cho con hay trong năm năm dài đằng đẵng ấy, má đã lẻ loi cô quạnh ra
làm sao và má biết là con cũng lẻ loi cô quạnh ghê lắm. Hẳn con cũng đã
lắm phen nghĩ là cả hai mẹ con mình đều cần một ông bố mới. Con ơi, má
muốn con hiểu là má muốn có một ông bố lí tưởng cho cả hai mẹ mình, một
người thực khỏe mạnh, dịu dàng, đáng mến yêu. Việc này lại càng khó thêm
vì ông bố đã qua đời của con thật là một người thành thực, đáng yêu hết
sức. Bây giờ con đã ra người lớn rồi nên má chắc là con sẽ hiểu: trong năm
năm trời qua, quanh đi quẩn lại chỉ có hai mẹ con hú hí với nhau, thực là cô
đơn. Thực là khổ não biết bao…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.