CHIỀU HÔM LỠ CHUYẾN - Trang 121

nghĩ là không chừng chui trong xó này, nó lại còn có thể học hay hơn là
đằng khác. Không phải chỉ có thế mà thôi đâu: đó là biên cảnh của thế giới.
Chừng nào nó còn ở đây, nó vẫn còn tiếp xúc với cái vũ trụ lõa lồ ấy. Cho
dù có chạy xa đến đâu cũng không sao trốn thoát khỏi chỗ này.

Co tay lại trong khoảng trống chật chội, nó bắt đầu chiếu đèn bấm đọc

những tấm thiếp ghi các đơn ngữ tiếng Anh:

Abandon … bỏ rơi- vứt bỏ
Cái tiếng này quen thuộc quá rồi. Nó đã biết rõ từ lâu.
Ability… năng lực – tài năng.
Tiếng này có gì khác với tiếng thiên tài không nhỉ?
Aboard… trên tàu.
Lại con tàu nữa; nó nhớ lại cái loa phóng thanh kêu vang vang trên

boong tàu vào hôm Ryuji sắp sửa ra đi ấy. Thế rồi tiếng còi tàu to tướng sắc
vàng óng ánh tựa như lời bố cáo tuyệt vọng.

Absence…vắng mặt
Absolute… tuyệt đối
Nó vẫn không tắt đèn bấm, ngủ thiếp đi mất lúc nào không hay.
Gần nửa đêm Ryuji và Fusako mới lên gác để ngủ. Lời tuyên ngôn

trong bữa ăn tối đã làm cho họ thấy trút đi được gánh nặng lớn lao và hai
người cảm thấy một giai đoạn mới đã bắt đầu.

Tuy nhiên lúc lên giường ngủ, Fusako lại thấy một nỗi hổ thẹn kì cục

dấy lên trong lòng. Suốt buổi tối, nàng đã nói nhiều chuyện quan trọng kể lể
dòng dài đến những tình cảm giữa những người cùng máu mủ trong gia
đình và bây giờ, cùng với niềm yên ổn thảnh thơi, nàng cảm thấy nảy nở
trong lòng nỗi bối rối trước một cái nàng không biết gọi là gì, một cái gì
thần thánh không sao hiểu nổi.

Chọn chiếc áo ngủ màu đen mà nàng biết là Ryuji vẫn thích, Fusako

leo lên giường và đây là lần đầu tiên nàng bảo chàng tắt hết đèn đi mặc dù
vẫn biết tính chàng thích ánh sáng. Chàng ôm lấy nàng trong bóng tối mịt
mù.

Khi mọi việc đã xong xuôi, Fusako nói “Em tưởng là sẽ không thấy

xấu hổ trong bóng tối mịt mù nhưng sự thực lại hóa ra trái hẳn. Toàn bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.