CHIỀU HÔM LỠ CHUYẾN - Trang 13

đó là biết được nghệ thuật tưới nước, nuôi nấng, vun trồng cái ấy, rằng sự
sinh thực chỉ là một hư cấu; do đó xã hội cũng chỉ là một hư cấu, rằng thân
phụ và giáo sư đã phạm vào một tội lớn ngay khi mới mang danh là thân
phụ và giáo sư. Vì lẽ đó, việc ba nó qua đời năm nó mới lên tám chính là
một sự kiện đáng mừng, một cái gì đáng đem khoe khoang với thiên hạ.

Vào những đêm trăng, mẹ nó thường tắt đèn rồi khoả thân đứng trước

tấm gương. Thế là nó cứ nằm thao thức trằn trọc hàng giờ, đầu óc bị những
ấn tượng về hư không đè nặng. Trong những ánh trăng và những khoảng tối
dịu dàng, một thế giới xấu xa đang khai hiện. Nó nghĩ, nếu mình là một con
vi khuẩn với xác thân cực nhỏ thì mình có thể đánh bại sự xấu xa này.
Nhưng nhục thân một thằng đàn ông con trai thì chẳng đủ nhỏ mà cũng
không đủ lớn để đánh bại bất cứ cái gì.

Trong lúc nó nằm trằn trọc trên giường, còi tàu biển vẫn thường rú lên

lọt qua khung cửa số mở toang giống như những cơn ác mộng. Đêm nào mẹ
nó dịu dàng tử tế với nó thì nó có thể ngủ yên không cần dòm ngó. Thay vì
thế, vào những đêm này, hình ảnh ấy hiện ra trong giấc mộng mê.

Tâm hồn nó rất cứng cỏi, chẳng bao giờ nó khóc, ngay cả trong những

lúc ngủ mê và nó lấy sự cứng cỏi chai lì ấy làm một điều kiêu hãnh. Một cái
mỏ neo bằng sắt to tướng không bị nước biển làm cho hao mòn hoen rỉ,
khinh thường những con hàu, con hến thường quấy nhiễu đáy tàu, nhẵn
thín, lạnh lùng cắm sâu dưới đáy bùn hải cảng đầy những bình rỗng, những
mảnh kính vụn, những chiếc lược mất răng, những nút chai, những chế
phẩm bằng cao su, những đôi giày cũ chồng chất lên nhau, ấy nó vẫn thích
tưởng tượng trái tim cứng cỏi của nó phải là như vậy… Một ngày nào đó nó
sẽ xăm hình một chiếc mỏ neo lên lồng ngực.

Cái đêm dớ đẩn nhất đã đến vào khoảng gần cuối dịp hè. Đêm hôm đó

câu chuyện đột nhiên xảy ra mà chẳng có một điềm gì báo trước hết cả.

Mới chập tối mẹ nó đã rời nhà ra đi, bảo rằng đã mời viên hàng hải phó

quan hạng nhì là Tsukazaki đến ăn cơm tối để cảm ơn ông này đã thân thiết
dẫn Noboru đi một vòng xem hết con tàu ngày hôm nọ. Mẹ nó mặc chiếc áo
ngoài có dây lưng màu đen, bên trong là chiếc áo trong màu đỏ chói, và
quấn quanh mình tấm thắt lưng thêu trắng. Noboru thấy mẹ mình xinh đẹp
hẳn lên khi bà bước ra khỏi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.