CHIỀU HÔM LỠ CHUYẾN - Trang 140

Nhìn mặt biển Ryuji tưởng như là chàng đã xa cách nó không biết bao

lâu rồi. Phòng ngủ của Fusako trông ra ngoài biển, nhưng chàng không bao
giờ dựa mình bên của sổ nữa. Mặt nước khi mùa Xuân hãy còn xa lắc,
mang màu xanh đậm chỉ trừ những chỗ có bóng những đám mây màu trân
châu bồng bềnh biến nó thành màu trắng lợt màu tro lạnh lẽo.

Bầu trời chiều ở những chỗ khác thì trong sáng không mây, một màu

xanh đều đều bàng bạc, nhạt mờ ở chỗ chân trời giáp với mặt nước.

Từ bờ cát bẩn thỉu dơ dáy, mặt biển trải rộng ra ngoài khơi bao la y

như một tấm lưới khổng lồ màu vàng đục. Gần sát bờ biển, chẳng có bóng
dáng một chiếc tàu nào hết; ngoài khơi có nhiều tàu chở hàng qua lại,
những chiếc tàu nhỉ chừng 3000 tấn ở khoảng cách như thế này, trông thực
cổ lỗ sĩ và bé tí teo.

“Chiếc tàu ta đi không có nhỏ xíu như thế đâu.”
“Con biết mà – chiếc Rakuyo trọng tải những 19000 tấn kia mà,”

Norobu đáp lại. Suốt từ chiều đến giờ, lúc này nó mới mở miệng.

“Thôi chúng ta đến đó đi,” thằng lỏi có dáng vẻ thủ lĩnh vừa nói vừa

kéo tay áo Ryuji. Đi một quãng ngắn xuống con đường nhỏ, họ tới một
khoảng đất – lạ lùng thay, lại không bị động chạm gì đến ở giữa cảnh phá
hoại khắp chung quanh – dấu tích cho thấy nơi này, xưa kia, hẳn phải là một
đỉnh núi. Khoảng đất trống không cây ấy - trên những con dốc chạy ngoằn
nghèo, vặn vẹo có hàng cây sồi chắn gió hướng đông và dãy núi đồi cây cối
um tùm chắn gió phía tây – nối liền với một cánh đồng trồng loại rau đòng
thái, mùa đông chẳng có ai coi sóc. Những dàn cây leo tàn héo bò qua hàng
cây nhỏ bé lơ thơ bên con đường nhỏ. Nằm chót vót trên một trong những
dàn cây leo ấy có một quả dưa đỏ la đà sà xuống. Ánh mặt trời hướng tây bị
cản lại lúc chiếu xuống tới đây; một vài tia nắng nhạt mờ lắt lay trên những
ngọn cỏ bấc khô cằn.

Ryuji vẫn không khỏi ngạc hiên trước khả năng đặc biệt của một thiếu

niên đã khám phá ra một nơi kín đáo như thế này làm giang sơn riêng – mặc
dù chàng vẫn nhớ là lúc nhỏ, chính mình cũng đã làm những trò tương tự.

“Chú nào đã tìm ra được chốn này mà hay quá vậy?”
“Cháu đấy. Vì nhà cháu ở mãi tít trên vùng Sugita cơ, nên những khi

tan học về, cháu đi qua nơi này rất nhiều lần mới tìm được chốn này và chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.