CHIỀU HÔM LỠ CHUYẾN - Trang 33

“Chúng tôi sẽ cho gói tất cả các thứ sao cho thực đẹp”.
Cô bí thư của ông chủ tịch Thương khố Yokohama tới đúng lúc Yoriko

vừa bước ra, cô ả là khách hàng quen thuộc cuối cùng trong ngày. Fusako
có trước mặt mình một bữa ăn trưa với mấy món ăn nhẹ và một cốc hồng
trà mà nàng đã bảo mua mỗi ngày ở hiệu bánh bên kia đường rồi mang lên
tận phòng làm việc; nàng ngồi xuống trước khay đồ ăn ngồi ăn một mình.
Xoay người ngồi cho thoải mái trên chiếc ghế, y như một người đang ngủ
cựa quậy trở mình dưới lớp chăn để cố gắng níu lại giấc mộng dở dang,
nàng nhắm mắt lại thả hồn trở lại chiếc cầu trên tàu Rakuyo chiều hôm
trước thực là dễ dàng.

Tsukazaki dẫn hai mẹ con xuống cái bậc thang xuống dưới boong

tàu để họ có thể đứng đó xem người ta rỡ hàng ở khoang số bốn. Miệng
khoang là một khoảng trống to lớn, tối om khoét trên sàn thép nơi họ đang
đứng. Một người đàn ông đội mũ sắt sơn vàng đang đứng trên một bực hẹp
ngay dưới chân họ để đưa tay ra hiệu chỉ huy cây cần trục.

Thân mình trần đến thắt lưng của bọn phu khuân vác lấp lánh một cách

tẻ nhạt dưới đáy khoang tối mù. Thoạt tiên, lúc mới được móc lên, các kiện
hàng che lấp hết ánh mặt trời rồi lắc lư từ dưới đáy sàn lên trên miệng
khoang. Tia nắng mong manh lướt qua những cái thùng gỗ đựng hàng hoá
trong khi chúng được nhấc bổng di chuyển trên không trung với một tốc độ
còn nhanh hơn cả làn ánh sáng rơi vãi trên con tàu và rập rờn trên các chiếc
phà đang chờ trực.

Đứng dưới cái ô mỏng, Fusako theo dõi những sự chuẩn bị cẩn thận

ghê người rồi, những kiện hàng đột nhiên bay bổng lên cao; những sợi dây
cáp xoắn lại lấp lánh một cách nguy hiểm. Fusako cảm thấy trong con
người mình cũng có hết kiện hàng nặng nề này đến kiện hàng nặng nề khác
đang được nhấc bổng lên cao rồi chuyển đi như bay trên cánh tay khổng lồ
của chiếc cần trục một cách thực là đột ngột sau bao nhiêu sự chuẩn bị lâu
dài. Nang thấy ghê người trước những kiện hàng không ai nhấc lên nổi đang
bềnh bồng trên không trung và cảm thấy mình có thể đứng ngắm nhìn mãi
không bao giờ chán mắt. Đó có thể là vận mệnh đương nhiên của hàng hoá
nhưng phép lạ này cũng lại là một điều sỉ nhục. Nàng nghĩ thầm: “Hàng
mỗi lúc vơi dần. Sự tiến hành thực là mãnh liệt nhưng cũng có lúc do dự và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.