CHIỀU HÔM LỠ CHUYẾN - Trang 34

buồn chán. Trời bức quá thể làm cho mình chán chường mỏi mệt; thời gian
ngưng đọng, kéo dài lê thê.”

Hẳn là vào lúc đó nàng đã nói đại khái:
“Ông thực tử tế quá, chẳng quản mất thì giờ đã đưa tôi và thằng cháu

đi xem một vòng khắp con tàu trong khi tôi biết là ông hết sức bận rộn.
Không biết tối mai, có lúc nào ông rảnh rỗi để chúng tôi được mời ông xơi
cơm tối hay không?”

Đó là lời mời có tính cách xã giao và chẳng thể ngờ là Fusako đã nói

lời ấy với một giọng lặng lẽ lạnh lùng. Nhưng với đôi tai Tsukazaki thì
chẳng khác gì những lời nói mê sảng của một người đàn bà đang mệt lả vì
nóng bức. Anh chàng nhìn Fusako với con mắt ngay thẳng, ngỡ ngàng.

Đêm qua, họ đã cùng đi ăn tối ở NEW GRAND HOTEL. Lúc ấy mình

chỉ định bụng cảm ơn chàng. Chàng ngồi ăn thật là đúng lễ, rõ ra một vị sĩ
quan. Ăn xong hai đứa cùng nhau tản bộ, đi mãi tưởng không bao giờ
ngừng. Sau cuộc tản bộ ấy, chàng bảo muốn đưa mình về nhà nhưng hai
đứa lại đưa nhau vào một công viên mới dựng trên đời và chẳng muốn chia
tay nhau chút nào hết, hai đứa lại cùng nhau ngồi trên một tấm ghế dài.
Thế rồi hai đứa nói lan man đủ mọi thứ chuyện. Từ trước đến nay, kể từ khi
chồng mình qua đời, chưa bao giờ mình lại chuyện trò lâu lắc với một
người đàn ông cho đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.