CHIỀU HÔM LỠ CHUYẾN - Trang 60

Động cơ hai mã lực trong máy lạnh chạy rù rù trong căn phòng. Bây

giờ thì mát mẻ lắm rồi, áo sơ mi của Ryuji cũng đã khô bong. Anh chàng
đưa hai bàn tay xù xì vắt đằng sau gáy: mắt những sợi mây đan hình thật
đẹp trên đôi tay to lớn của anh.

Noboru vừa mới nhắm mắt lại một lát, làm cho chàng sĩ quan hàng hải

tưởng là nó đã thoát ra khỏi thực thể của mình để mơ mộng đâu đâu. Anh
chàng sĩ quan đưa mắt nhìn một vòng khắp căn phòng mát lạnh tối mờ thấy
vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc đồng hồ vàng chễm chệ ngự trên
mặt lò sưởi, chùm pha lê treo trên trần nhà cao, những bình hoa bằng ngọc
đứng chênh vênh trên các giá gỗ; tất cả đều xinh đẹp, có vẻ tiêm tế hầu như
không hề lay động lấy chút xíu nào. Anh chàng tự hỏi không biết là quyền
năng vi diệu nào đã giữ cho căn phòng khỏi lắc lư dao động. Mới hôm
trước, tất cả những đồ đạc này tuyệt đối chẳng có ý nghĩa gì với anh cả và
chỉ đến ngày mai là anh lại chia tay rồi; tuy nhiên, trong lúc này đây, những
thứ ấy lại đến ràng buộc với anh. Sợi dây ràng buộc ấy là ánh mắt mà người
đàn bà bắt gặp, là một dấu hiệu tiết ra từ chỗ sâu xa nhất của nhục thể, là
sức mạnh nam nhi thô bạo của chính anh; và biết được điều này anh chàng
cảm thấy một cái gì thần bí ý hệt như khi nhìn thấy một chiếc tàu xa lạ nào
đó trên biển cả. Tuy chính nhục thể của anh đã tạo nên sợi dây ràng buộc
ấy, nhưng tính cách phi hiện thực khủng khiếp về căn phòng này đã làm cho
anh chàng run rẩy cả người.

Mình định làm gì nơi đây trong một buổi chiều hè? Mình là ai mà lại

ngồi ngơ ngẩn bên cạnh đứa con trai của người đàn bà mà mình đã
ôm ấp đêm qua? Tối hôm qua mình đã hát ‘Ta quyết tâm lấy biển cả làm
nhà’ và những giọt nước mắt mình đã nhỏ ra vì bài hát ấy, hai triệu yen để
làm trữ kim trong ngân hàng là những bằng chứng cho tính cách hiện thực
của mình. Bây giờ mình đã có được những gì ?

Noboru nhận ra rằng Ryuji đang chìm sâu vào một khoảng hư không.

Nó cũng chẳng biết là Ryuji không còn nhìn về phía nó thêm một lần nào
nữa. Đêm qua thiếu ngủ lại trải qua nhiều cơn xúc động liên tục nên nó thấy
mệt nhoài, cặp mắt đỏ ngầu – nó đã bảo với bà quản gia là tại nước mặn
ngoài bể - bắt đầu khép lại. Trong lúc ru mình vào giấc ngủ, nó lan man
nghĩ tới những hình thù óng ánh của cái hiện thực tuyệt đối nó đã bao lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.