CHIM LIỀN CÁNH - Trang 101

Hoàng Tử Hà đáp khẽ: "Thưa vâng."

"Ha." Y cười nhạt, đặt chén trà xuống bàn nhìn cô hỏi: "Vậy Hoàng tiểu thư
hạ cố đến thăm, là vì việc gì?"

Hoàng Tử Hà bình thản đáp:"Con A Già Thập Niết

Quỳ vương nuôi gần đây có vẻ bồn chồn không yên, nên tôi tới đây xin
Vương công công chỉ giáo cách vỗ yên nó."

"Thời tiết thay đổi đột ngột, mưa tuyết mịt mù, cá không chịu nổi không khí
lúc nóng lúc lạnh, có bồn chồn cũng chẳng lạ." Y nói chậm rãi, song giọng
lại lạnh băng, như ẩn giấu một luồng hơi giá buốt không thể xua tan, "Chỉ
cần nó còn ngoan ngoãn ở yên trong bể, không búng mình nhảy ra ngoài,
thì sẽ bình yên vô sự thôi."

Trước mắt bỗng thoáng hiện bóng Ngạc vương Lý Nhuận gieo mình từ gác
Tường Loan xuống.

Hoàng Tử Hà biết Vương Tông Thực có rất nhiều tai mắt trong triều, huống
hồ thảm kịch tối qua đã lan truyền khắp kinh thành, đương nhiên y phải
biết. Cô quay sang, nhìn bầy cá nhởn nhơ trong bể lưu ly trước mặt, sẽ thở
dài:"Công công minh giám, tiểu nữ chỉ muốn biết vì sao đang yên đang lành
con cá ấy lại nhất định muốn búng mình nhảy ra? Nó không tiếc tính mệnh,
hay còn duyên do nào khác?"

"Ta chưa từng trông thấy con cá của Quỳ vương, cũng chưa từng nuôi nấng
nó, làm sao mà biết được?"

Vương Tông Thực đứng dậy đi đến trước bể lưu ly, gõ nhẹ vào thành. Bầy
cá bên trong lũ lượt tụ lại trước ngón tay y, thoạt nhìn chẳng khác một dòng
tro tàn và một dòng máu đỏ đồng thời chảy ra từ đầu ngón tay. Qua

lớp lưu ly, hình dạng mấy con cá cũng trở nên méo mó, toát ra vẻ quái dị.

"Huống hồ cá của Quỳ vương thì liên quan gì đến ta?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.